Chap 27: Lạc mất nhau ( Quà tặng cho ngày valentine :v )
EL đã cho xe đến trở đám giúp việc và cận vệ về biệt thự. Chiếc congteno đã vụt đi mà không hề có sự ngăn cản của bất cứ thế lực nào. Thành phố vẫn lặng đi trong cái cô quạnh vốn có của nó.
Bane vẫn chưa dời khỏi căn nhà hoang, anh ta chờ cho tất cả mọi người ra xe rồi mới mở cửa kho hàng, nơi mà anh giam giữ Nhược Phong. Bane bước vào, vẻ mặt thực không mấy vui vẻ mặc dù chuyến hàng đã chót lọt.
- Giờ thì em được trở về tòa biệt thự đó rồi đấy. - Bane vừa gỡ chói vừa thì thầm vào tai Nhược Phong
Nó không hiểu vì sao anh ta thả nó, nhưng điều nó lên làm bây giờ không phải là thắc mắc, nó phải đi tìm Phong Hàn, hắn ta đã bị thương…
Nhược Phong ra tới cửa thì giọng Bane vang lên:
- Một ngày nào đó anh sẽ có được cưng. Không thoát được đâu!
Phong mặc kệ lời hăm dạo của Bane, nó bước đi nhanh dần rồi thành chạy và mất hút sau bờ tường. Nó nhớ rằng Hàn đã bị thương khá nặng, có lẽ hắn không sao đâu…tay nó khẽ run lên, nhưng nét mặt vẫn có chút lạnh băng tàn nhẫn.
Bỗng, từ phía cửa thông gió có một luồng gió lùa vào, mùi cồn nồng nặc bay vào, nó dừng lại, tiếng ồn ào của thằng con trai khiến Nhược Phong chết sững:
- Mày đổ nhanh lên, ra đằng kia lấy máy lửa đi! Đại ca bảo phải đốt sạch sẽ chỗ này, không để lại dấu vết gì hết.
Đốt hết ư? Vậy nếu Phong Hàn mà còn ở đâu đó trong này thì sao? Và rồi nó bước đi mỗi lúc một nhanh hơn. Nó lao vào mấy phòng để đồ, chạy loạn cả lên nhưng mãi sau đó vẫn không thấy Phong Hàn đâu.
Từ phía cửa chính, Bane bước vào, anh ta không quan tâm xem nó nghĩ gì, lao lại và lôi nó ra khỏi căn nhà kho.
- Anh ta đâu? - Nhược Phong vung tay thoát khỏi tay Bane
- Trong đó, em muốn cứu nó à?
Bane nói rồi ra hiệu cho bọn đàn em châm lửa, Nhược Phong đứng như cắm rễ, bọn du côn nhanh tay ném mồi lửa vào vết cồn loang lổ trên nền đất, cả căn nhà ngay sau đó đã phừng phừng lửa đỏ. Phong muốn làm điều gì đó ngay lúc này nhưng chính nó cũng không biết mình cần phải làm gì nữa. Nó đứng trân trân nhìn ngôi nhà đang dần dần bốc cháy, lòng nó khẽ thắt lại…Phong Hàn…
…
7h30 phút:
Bane và bọn đàn em đã dời đi khỏi căn nhà kho cháy rụi, bóng tối đã vây bủa lấy toàn bộ khung cảnh chỉ trừ căn nhà kia, ngọn lửa vẫn đang đỏ rực hừng hực cháy. Những ngọn lửa đỏ lóng lánh cháy trong ánh nhìn của Nhược Phong. Mùi khen khét lùa vào cuống họng nó, đã có ai đó cũng vì nó mà chết trong ngọn lửa hung ác ấy…vụ hỏa hoạn năm xưa…cả anh và mẹ cũng đã rời xa nó mãi mãi…rồi vụ nổ cách đây không lâu…người thân cận nhất cũng để mặc nó…còn giờ là Phong Hàn…một người không liên quan gì đến Nhược Phong…Phải chăng nó là kẻ gây ra mọi tội lỗi?
Cả người nó chơi vơi rồi