Kỉ niệm ngày cuối cùng của năm, chúc m.n năm mới hoàn hảo như mơ và vô vàn hạnh phúc! ^0^
Chap 29: Kẻ đón tiếp
Sáng hôm sau:
Nhược Phong tỉnh dậy bởi tiếng chuông báo reo ầm dưới tầng 1. Phong làm vệ sinh các nhân rồi ra khỏi phòng, nhưng mới đi tới cửa thì nó sực nhớ ra chưa gọi Phong Hàn. Nó quay lại, gõ cửa phòng hắn nhưng mãi lâu sau hắn mới đi ra, mặt mũi nhợt nhạt, giọng nhẹ hẳn đi:
- Xuống trước đi…
Hàn nói xong không chờ nó phản ứng gì thì đóng sầm cửa lại, Phong thấy vậy cũng không muốn gọi thêm nữa, nó xuống tầng nhưng vẫn còn thắc mắc…sắc mặt hắn có vẻ mệt mỏi…
Phong Hàn đóng cửa rồi chốt lại từ bên trong, hắn đứng không vững vì những vết thương chằng chịt sau lưng. Hàn quay lưng đứng lại trước gương, hắn khẽ thở dài, có lẽ hắn không thể làm mặt lạnh mà đối mặt với bọn họ nữa rồi, lưng hắn đau quá.
…
Nhược Phong ngồi yên vị trên ghế, phía đối diện là Di Ngân và Hạ Minh. Tay quản lí EL chờ ọi người ngồi vào vị trí mới khàn giọng một tiếng.
Phong Hàn cũng vừa kịp đi xuồng, hắn cố lấy lại phong độ ngồi xuống chờ đợi bản tin buổi sáng sớm của lão già:
- Mọi người chắc cũng đã biết sự việc xảy ra vào chiều ngày hôm qua. Đây có thể là hành động khơi màn cho những vụ gây hấn sau này. Ông EL đang có suy tính dừng cuộc tuyển chọn người thừa kế tại đây để tránh tình trạng các ông trùm khác thừa thời này để làm loạn.
Lão chưa kịp nói hết thì Di Ngân vội vàng chen vào:
- Vậy là chúng tôi có thể về nhà?
- Nếu vậy thì ông ta khó ăn nói với mọi người rồi đây. Hạ Minh thêm thắt
Tay quản lí nhoẻn miệng cười, nói tiếp
- Dĩ nhiên là mọi người vẫn ở đây nhưng mục đích tìm người thừa kế sẽ thực hiện vào một lúc nào đó, khi mà những kẻ thích làm loạn đã được dẹp yên. – lão nói xỉa xói
Nhược Phong không hiểu ý định tiếp theo của EL là gì, nhưng nó thấy tay quản lí nhìn nó đầy xảo trá, ánh mắt đi sâu vào con người như thể lão ta đang đọc được mọi suy nghĩ của nó.
Phong quay vội đi, bắt gặp ánh mắt Phong Hàn, vẻ mặt hắn trong giây phút bị nó bất chợt quay sang nhìn thật ngây thơ…
Nhưng tiềm tàng trong hạnh phúc là chia li, luôn luôn là thế…
***
2 tháng sau:
Nhược Phong xuống máy bay, mái tóc đỏ rực giờ đã dần ngả sang màu mận, nét mặt vẫn lạnh băng như thế nhưng cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn. Phong ra cửa chính sân bay, nó đang chờ xe của EL đến đón.
Nhược Phong kéo sụp chiếc mũ lưỡi chai xuống ngang mặt, trong hai tháng vừa qua, đã có rất nhiều vụ lùm xùm trong nước và bọn cớm cũng đã bắt đầu nhúng tay vào các vụ vận chuyển hàng của các ông trùm và đặc biệt là người đại diện luôn luôn bị chú ý nhiều nhất, bọn cớm sẽ bám theo đám đại diện nhận hàng để có thể tóm gọn một ổ.
Lần trở về lần này của nó ngoại trừ người EL ra thì không ai biết cả. Ngay từ khi nhận nhiệm vụ nó đã không ngừng nghi ngờ, tại sao EL lại giao cho nó nhiệm vụ gặp mặt và kí kết nhận hàng với các bang đản khác? Nhất là khi trong thời gian luyện tập tên huấn luyện viên người Mỹ chỉ dạy nó cách ghi chép các con số mình nhìn thấy thêm vào đó là hình ảnh những địa điểm trước đó của kẻ đại diện phía bên kia. Phong đã từng không hiểu nhưng giờ mọi chuyện đã bày ra trước mắt nó như một đoạn băng khi mà nó chấp nhận nhiệm vụ và bắt tay tên quản lí của EL…
Nhược Phong nghe thấy tiếng thông báo của EL trên điện thoại, màn