Chap 3: Chiếc nhẫn và những rắc rối
Tớ sẽ giới thiệu một nhân vật nam chính đã xuất hiện ngay ở phần đầu của truyện mà có vẻ như có nhiều người(có khi là tất cả) đã vô tình không để ý hoặc càng đọc càng không hiểu và vẫn lầm tưởng đó là Phong Hàn ^0^(bởi vì tớ vẫn gọi nv đó là hắn hí hí)
♂ Hắn- Evil: Một thằng con trai nổi tiếng bởi cách xử đẹp những bang nhóm mình không thích trong giang hồ! Sở hữu “nhan sắc” hiếm có khó tìm…
• Khái quát qua về ngoại hình và tuổi tác: Học lớp 11 trường Hoodlum, chiều cao lí tưởng 1m88
…Trong từ điển của hắn không có từ thất bại!
……………………….
7 giờ tối
Nhược Phong ngả đầu vào thành giường, mắt nhắm nghiền
Chiếc headphone vang lên một bản nhạc không lời…âm trầm…dai dẳng không dứt. Giống như thứ cảm xúc đang hiện diện trong tâm trí nó bây giờ vậy…
Dãy ghế bành ở góc phòng, Phi đang ngồi xoay khối rubic 6x6. Tiếng “cạch cạch” và chút nhạc nhẹ chiếm hữu không gian
Những mảnh ghép nhiều màu trên cùng một mặt…lộn xộn…hỗn độn và thật sự không có phương hướng…
Cậu nhóc có vẻ như đã không còn đủ bình tĩnh, thẳng tay ném cục lập phương nhiều màu xuống ghế, miệng lên tiếng mệt mỏi
- Không hiểu vì sao mà đại ca có thể chơi được cái thứ kì dị kia!
Nhược Phong không mở mắt, khẽ nhoẻn miệng
- Một thú tiêu khiển thôi.
- Hạ Minh đâu rồi?Cậu nhóc chợt lên tiếng, ánh mắt do tìm quanh phòng
- Mà…tôi có thắc mắc
Nó mở mắt, khé nghiêng đầu nhìn Hạ Phi, cũng đã lâu lắm rồi mới thấy bộ mặt nghiêm túc của cậu
- Hình như…
Phi kéo dài hơi, điều cậu sắp nói có vẻ đã được suy nghĩ rất lâu rồi mới đưa đến quyết định.
- Minh và con ma nữa kia…quen nhau!
Nó yên lặng, lông mày khẽ nhướn lên, tiếng nhạc từ chiếc headphone gần như không được tiếp thu vào tai nó nữa…
- Lâu nay Hạ Phi là người không có lòng kiên trì, thích dùng bạo lực và đôi khí không thích dùng lí lẽ…nhưng cậu nhóc luôn là người không bao giờ nói mà không có chứng cứ…
- Nhớ lại xem, chẳng phải việc đại ca bị đánh có liên quan đến Minh, không những thế cô ta còn biết tên Hạ Minh nữa…Mà xưa nay, Gangster và Hooldum không có bất cứ quan hệ nào với nhau cả. Vụ này… thực sự cần một lời giải thích.
Nhược Phong gỡ tai nghe thả xuống bàn, tiến về phía Phi đang đứng
- Trong những sự thắc mắc không có lời giải thích, chúng ta nên…
Nó dừng lại nhìn cậu nhóc
- Im lặng. Hạ Phi tiếp lời
Nó gật nhẹ đầu, nhẹ giọng nói tiếp
- Và…
- Tự tìm lời giải!
…………………
Chiều tối: 5h34ph
Nhược Phong xuống phòng ăn. Nó thấy bụng hơi cồn cào, phải chăng do mấy ngày nay không ăn đúng giờ?
Bước chân sải nhanh qua khu hành lang tầng 7, cảm giác nghèn nghẹt khi đi đến khu này. Nó nhận thấy thế…và không hiểu sao…chân nó dần bước chậm lại, ánh mắt khẽ thay đổi, sắc mặt bỗng chốc nhợt đi…
Phòng 49. Chính xác thì Phong đang dừng lại trước hành lang của phòng 49!
Cánh tay khẽ vịn vào thành lan can, chân mày co rúm lại…
Yết hầu đang thắt chặt. Chiếc nhẫn bằng kim cương mà ngày trước Hạ Phi đưa cho nó đang sáng rực lên trên cổ…Nóng bỏng!
Cánh tay chạm nhẹ lên bề mặt sáng bóng của vật hình chòn với nhiều góc cạnh tinh xảo, phản ứng ngay tức thời của nó là rụt tay lại… Chiếc