Lộ Vũ bị chuông điện thoại di động đánh thức.
Vất vả nhấc mí mắt lên, trước mắt cậu là một cái bồn cầu... trắng toát bóng loáng.
Trong đầu cậu mờ mịt, không nhận rõ được tình cảnh lúc này, rõ ràng mới đây thôi cậu còn đang ở trong trường quay, sao bây giờ lại xuất hiện trong nhà vệ sinh được nhỉ?
Dạ dày quặn lên như trời đất đang nghiêng ngả, tiếng điện thoại vang lên không dứt khiến đầu cậu đau như búa bổ, ngón tay Lộ Vũ quẹt nhẹ lên màn hình, không để ý đến cái tên "Anh Triệu" đang nhấp nháy bên trên .
Trong loa truyền ra âm thanh đinh tai nhức óc: "Cậu vẫn còn ở Tử Dạ hả, chạy ngay đi! Diệp Lẫm đang tới chặn cậu!"
"Diệp Lẫm là ai?" Lộ Vũ mở miệng, chất giọng thiếu niên hơi khàn khàn vang lên, nghe không giống giọng cậu.
Người bên kia điện thoại mắng: "Cái thằng Lộ Bắc Nhiên này, cậu uống bao nhiêu vậy! Tống Minh Triết có ở bên cạnh cậu không? Đưa điện thoại cho cậu ta."
Lại thêm hai cái tên lạ hoắc nữa, Lộ Vũ nói: "Xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi."
Cậu cúp điện thoại, chịu đựng cơn đau đầu cùng dạ dày đang khó chịu, loạng choạng đứng lên đi ra ngoài. Đột nhiên cậu khựng lại, cứng nhắc quay đầu.
Trong gương là một gương mặt xa lạ.
Lộ Vũ sởn cả gai ốc, cơn say lập tức bay đi một nửa.
Cậu nhớ ra rồi. Mình bị chiếc camera chênh vênh rơi xuống đập vào đầu, vừa mở mắt ra đã xuất hiện ở đây.
Ngay khi cậu còn đang tiêu hóa chuyện này, một người đàn ông trẻ tuổi đã đi tới trước mặt cậu.
Lộ Vũ còn chưa thấy rõ tướng mạo người kia, nắm đấm của đối phương đã mạnh mẽ vung xuống mặt cậu.
Chủ nhân ban đầu của cơ thể này vừa uống rượu, tình trạng rất tệ, cú đấm này đánh cho Lộ Vũ ngả về phía sau, phải chống tay lên bồn rửa tay mới miễn cưỡng không ngã xuống.
Người kia đi về phía cậu, vươn tay tóm chặt cổ tay cậu, gương mặt sắc bén bừng bừng lửa giận, "Lộ Bắc Nhiên, có phải tôi nể mặt cậu quá, nên cậu được dịp nói nhăng nói cuội phải không?"
Lộ Vũ chỉ có thể im lặng, bởi vì cậu hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói chuyện gì.
"Không nói gì? Không phải trong Wechat cậu gáy hay lắm sao?" Hình như người kia càng tức giận hơn, bất thình lình lên gối húc vào bụng Lộ Vũ.
Lộ Vũ thiếu chút nữa nôn ra vì cú lên gối này, đối phương chán ghét vung tay ra rồi lùi về sau. Lộ Vũ mất đi chỗ dựa, ôm bụng gục trên mặt đất.
Lúc này, một người khác xông tới, vội vàng nói: "Bắc Nhiên, cậu không sao chứ? Diệp Lẫm, sao anh lại đánh người? Có chuyện gì không nói tử tế được!"
Lộ Vũ nghĩ, hóa ra người này chính là Diệp Lẫm. Vậy thì chắc người còn lại là Tống Minh Triết rồi.
Đúng như dự đoán, Diệp Lẫm cản người kia lại, "Tống Minh Triết, cậu đừng nhúng tay vào. Đây chuyện giữa tôi với cậu ta."
Dạ dày của Lộ Vũ đang sôi sục lên, cậu đau đớn cuộn người lại như một con tôm.
Diệp Lẫm đứng từ trên cao nhìn xuống cậu, thầm nghĩ, đúng là thằng gà, mới tẩn hai phát đã thành ra thế này rồi, hắn còn chưa dùng sức chút nào đâu, thể trạng thế này mà cũng dám đắc chí trước mặt hắn.
Khóe mắt Lộ Bắc Nhiên ửng hồng, mép áo cậu cuốn lên, để lộ một khoảng eo trắng nõn gầy yếu. Diệp Lẫm chép miệng, không còn hứng thú dạy dỗ cậu nữa, gầy như vậy, đánh chết người mình cũng không được gì.
Dù sao đánh cậu ta hai phát, cơn giận cũng trút gần hết rồi, Diệp Lẫm đi tới, túm tóc Lộ Bắc Nhiên, "Lộ Bắc Nhiên, trước đây tôi lười chấp nhặt với cậu mà cậu đã nghĩ tôi dễ tính thật à? Tôi cảnh cáo cậu, giữ cái miệng cho tốt, đừng nói chuyện không nên nói. Còn nữa, cậu còn dám lôi ông đây vào bán hủ nữa, ông thấy cậu lần nào thì đánh cậu lần đó."
Dứt lời, hắn quay người phóng khoáng rời đi.
Tống Minh Triết vội vàng bước lên đỡ Lộ Bắc Nhiên dậy, bắt xe đưa cậu đến bệnh viện.
Truyền nước một lát, cảm giác khó chịu trong dạ dày dần dần dịu đi, ý thức của Lộ Vũ mới từ từ rõ ràng, cậu biết, linh hồn của mình đã nhập vào thể xác của một kẻ xa lạ.
Chủ nhân ban đầu của thân thể này là Lộ Bắc Nhiên, cái tên này nghe hơi quen quen, hình như là thành viên của một nhóm nhạc nam nào đó ra mắt từ show tuyển chọn. Có điều cậu không để ý nhiều đến lĩnh vực này, nên cũng chỉ biết được tới vậy.
* Show tuyển chọn: Dạng như Produce, Thanh Xuân Có Bạn hay Sáng Tạo Doanh...
Tống Minh Triết cầm đơn xét nghiệm đi vào phòng bệnh, "Bác sĩ nói cậu phải nằm viện quan sát một ngày, sau đầu có cục u. Sao lại có vậy?"
Chắc hẳn đây chính là nguyên nhân cái chết của nguyên chủ, Lộ Vũ nói: "Lúc đi vệ sinh bị ngã thôi. Hôm nay cảm ơn cậu nhé."
Tống Minh Triết nhìn cậu với vẻ kỳ lạ, "Sao tự nhiên lại khách sáo thế?". Chẳng lẽ đập đầu nên ngốc rồi à, từ khi hai người thân nhau, Lộ Bắc Nhiên chưa bao giờ nói những câu như "cảm ơn", hay "xin lỗi".
Nhìn vẻ mặt của cậu ta, Lộ Vũ đoán rằng hẳn là nguyên chủ với Tống Minh Triết vô cùng thân thiết, bèn không nói thêm gì nữa, chỉ cười một cái yếu ớt.
Tống Minh Triết nói: "Cậu cũng thật là, nhóm của bọn mình sắp giải tán rồi, lần livestream cuối cùng, làm gì không làm lại gọi hồn Diệp Lẫm, cứ bình thường không phải hơn sao?"
Lộ Vũ trầm mặc, cậu cũng muốn biết lý do đây.
Tống Minh Triết thấy cậu không nói không rằng, cảm thấy có lẽ lời mình nói đã khiến cậu không vui. Tính cách của người đồng đội này như vậy, chỉ vừa có chút tiếng tăm đã kiêu ngạo, không chịu nghe góp ý của người khác. Cậu bằng lòng kết thân với Lộ Bắc Nhiên, chỉ bởi vì trong bảy người, hoàn cảnh của hai người bọn họ giống nhau, đều xuất thân từ gia đình bình thường, không hòa nhập được với năm người kia, chỉ có thể ôm lấy nhau sưởi ấm.
"Trước đây Diệp Lẫm vẫn luôn mặc kệ cậu, sao hôm nay lại nổi giận tới vậy chứ...", Tống Minh Triết hỏi giọng thăm dò: "Cậu đã nói gì với anh ta?"
Lộ Vũ lắc đầu, lòng thầm cười khổ, làm sao mà tôi biết được. Cậu cảm thấy mình đã làm phiền Tống Minh Triết đủ nhiều rồi, bèn nói với cậu ta: "Bây giờ tôi thấy ổn hơn rồi, cũng đã muộn lắm rồi, cậu mau về nghỉ ngơi đi."
Tống Minh Triết gật đầu, "Vậy cũng được, trưa mai tôi tới đón cậu?"
Lộ Vũ lắc đầu, "Tôi tự về được, không cần phiền cậu đâu."
Tống Minh Triết lại có vẻ mặt kỳ lạ, "Được rồi, tôi đã báo cho quản lí giúp cậu rồi."
Lộ Vũ nói: "Cảm ơn."
Tống Minh Triết trêu chọc cậu: "Cậu làm sao thế? Đập hỏng đầu rồi à, cậu mà cứ lễ phép