Diệp Lẫm phải chờ máy bay, năm giờ sáng hắn đã rời giường, ngồi trong phòng ăn chỉnh sửa video, đợi Lý Quế Viên đến đón hắn.
Không ngờ lại bị Lộ Bắc Nhiên bắt gặp.
Diệp Lẫm: "Khụ, cậu thấy hết rồi?"
Lộ Bắc Nhiên lắc đầu, "Không thấy."
Diệp Lẫm: ... Rõ ràng đã đứng ở đó nhìn cả buổi rồi.
"Vậy cậu, thấy sao?"
Lộ Bắc Nhiên nghĩ, không thấy sao hết, biết từ lâu rồi, chẳng qua chỉ cảm thấy hơi lúng túng thôi.
Cũng có hơi xót xa.
Diệp Lẫm không đoán được Lộ Bắc Nhiên đang nghĩ gì, hắn hít sâu một hơi, cảm thấy chẳng thà nhân dịp này nói luôn, vẫn tốt hơn bị Lộ Bắc Nhiên nhốt ngoài cửa mà không rõ lý do.
"Tiểu Lộ," Diệp Lẫm đi tới đối diện với Lộ Bắc Nhiên, "cậu có biết chúng ta có một super topic về CP không?"
Lộ Bắc Nhiên gật đầu.
"Cậu biết?" Diệp Lẫm bỗng căng thẳng, "Vậy cậu từng xem chưa?"
Lộ Bắc Nhiên do dự chốc lát, lắc đầu.
Diệp Lẫm nói: "Ngày nào tôi cũng lướt super topic."
"Bởi vì tôi hy vọng những câu chuyện họ viết đều là sự thật."
Lộ Bắc Nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Lẫm, tâm trạng phức tạp.
Cậu không hiểu vì sao Diệp Lẫm lại nói vậy.
Diệp Lẫm nhìn vẻ mặt của Lộ Bắc Nhiên, tâm trạng chùng xuống, nhưng vẫn không kìm được nói: "Anh thích em như vậy, em không cảm nhận được chút nào sao?"
Tâm trạng Lộ Bắc Nhiên cũng sa sút, không kìm lòng khổ sở, sao Diệp Lẫm có thể làm vậy, không ngờ hắn lại là người như thế, "Sao lại lừa tôi? Rõ ràng anh thích Chử Vân mà."
"Sao cơ?" Diệp Lẫm không thể tin nổi, "Sao anh lại thích tên lắm chuyện kia được?"
Lộ Bắc Nhiên nói: "Tôi biết hết rồi, anh đừng nói những lời như vậy nữa."
Diệp Lẫm thực sự dở khóc dở cười, mình đã làm gì để cậu phải hiểu lầm như vậy, chẳng lẽ tên Kỷ Cặn Bã kia đã nói chuyện này ra sao?
"Có phải có người đã nói gì với em không?"
Lộ Bắc Nhiên nén nỗi đau lại, "Không ai nói với tôi hết, anh Chử Vân rất khổ, anh phải đối xử tốt với anh ấy."
Diệp Lẫm nở nụ cười, "Em cảm thấy anh là loại người bắt cá hai tay như vậy sao? Tiểu Lộ nói cho anh, tại sao em lại cảm thấy anh thích cậu ta, em nói hết đi, anh sẽ giải thích kỹ càng cho em."
Lúc này Lộ Bắc Nhiên cũng thấy hơi nghi ngờ, chẳng lẽ những gì cậu thấy không phải sự thật sao? Nhưng Diệp Lẫm từ rất lâu trước đã có người trong lòng rồi, dù không phải Chử Vân, rõ ràng cũng không phải là mình, Diệp Lẫm từng ghét nguyên chủ tới vậy mà.
"Tôi..." Lộ Bắc Nhiên vừa mới mở miệng, đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Diệp Lẫm bỏ điện thoại xuống, "Kệ đi, chúng ta nói tiếp."
"Hôm qua..." Lộ Bắc Nhiên lại mở miệng, liền bị tiếng gõ cửa chen ngang.
Diệp Lẫm đành chịu, chỉ có thể ra mở cửa trước, Lý Quế Viên đang chờ ngoài cửa liền nói rào rào: "Ông cố của em ơi, nhắn tin không trả lời, gọi điện cũng không nghe, làm gì vậy, em chờ anh cả buổi rồi đó đại ca."
Diệp Lẫm: "Em đến sớm vậy làm gì?"
"Em sợ lát nữa tắc đường mà, hành lý của anh đâu?" Lý Quế Viên thò đầu nhìn quanh phòng, "Thầy Lộ dậy sớm thế, không phải bị em đánh thức chứ..."
Diệp Lẫm tức giận: "Em nói xem?" Chỉ biết phá chuyện tốt của người ta.
Lý Quế Viên: "Hở? Xin lỗi thầy Lộ nha."
Lộ Bắc Nhiên xua tay, "Không phải không phải, tôi dậy đi vệ sinh."
Tất nhiên Diệp Lẫm muốn nói cho rõ mọi chuyện, nhưng không thể làm lỡ tiến độ quay phim, không thể không ra ngoài.
Hắn vào phòng xách valy đồ ra, đến cạnh Lộ Bắc Nhiên thì dừng lại, "Anh đi trước, lát nữa nói chuyện qua wechat."
Tâm trạng của Lộ Bắc Nhiên như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, đi thẳng từ vùng trũng lên trên không, nhưng cậu sợ sẽ lại rơi xuống.
Lý Quế Viên nhạy cảm nhận ra bầu không khí giữa hai người không đúng, lên xe liền hỏi: "Anh, vừa rồi các anh đang làm gì vậy? Không phải chứ? Làm gì sao đêm qua không làm, rõ ràng anh biết sáng sớm nay phải chờ máy bay mà..." Càng nói giọng cô càng nhỏ.
"Em cứ nghĩ cái gì trong đầu vậy?" Diệp Lẫm cầm điện thoại di động, gửi wechat cho Lộ Bắc Nhiên.
[Tiểu Lộ, em không thể hiểu lầm anh như vậy được, đừng ngủ vội, nói chuyện rõ ràng đã.]
Làm loạn tới vậy, Lộ Bắc Nhiên ngủ thế nào được nữa, hơn nữa gõ chữ thế này dễ hơn thẳng mặt nói chuyện, [Hôm qua tôi nhìn thấy hai người đi ăn cùng nhau.]
Cậu chưa nói hết ra, nhưng Diệp Lẫm đã hiểu hết.
Diệp Lẫm nhếch miệng, hóa ra là vậy.
[Vậy nên hôm qua em cứ rầu rĩ không vui.]
[Nghĩ là anh ở bên Chử Vân rồi.]
[Đau lòng?]
Mặt Lộ Bắc Nhiên dần dần đỏ lên, không biết phải trả lời thế nào.
Diệp Lẫm nhanh chóng gửi tiếp, [Giả đó. Diễn cho Kỷ Hoài Sâm xem]
Hóa ra là diễn. Lộ Bắc Nhiên không kìm được niềm vui, cậu cảm thấy mình thật sự quá xấu xa.
[Diệp Lẫm: Em vẫn chưa trả lời anh đâu, có phải đau lòng không?]
[Lộ Bắc Nhiên: Không có mà]
[Diệp Lẫm: Em nói không có, vậy tức là có, anh thừa biết em rồi, cậu bạn nhỏ hay dối lòng.]
[Diệp Lẫm: Vốn định chờ quay