Lộ Bắc Nhiên mặt mày hốt hoảng, nhìn chiếc xe đẩy đưa chiếc giường ra ngoài, đám người đứng ngoài cửa đều đi theo phía sau.
Cậu tránh sang một bên, hai chân như bị đóng trên mặt đất, muốn hỏi thử xem người nọ là ai, lại không dám hỏi.
Bỗng nhiên có người ở sau lưng vỗ vai cậu.
Lộ Bắc Nhiên mờ mịt quay đầu lại, là một người đàn ông đeo khẩu trang.
Mà cặp mắt bên ngoài khẩu trang kia, quá quen thuộc.
Cậu lập tức nhào tới, ôm chặt lấy người trước mắt.
Diệp Lẫm bị niềm vui bỗng nhiên xảy đến làm cho bối rối, một tay chống gậy, một tay khác đưa lên, ôm cạnh hông Lộ Bắc Nhiên.
"Xa như vậy sao em lại tới đây?"
Giọng Lộ Bắc Nhiên buồn bã: "Anh Chử Vân nói anh gặp tai nạn giao thông."
Bị xe ba bánh đụng cũng tính là tai nạn giao thông à? Tạm tính vậy. Diệp Lẫm vỗ về người trong ngực, "Không sao đâu, đừng lo lắng."
Những người nhà bạn bè của bệnh nhân vừa rồi đã khóc lóc rời đi, lúc này trên hành lang không có ai, mà hai người đều đeo khẩu trang, nên Diệp Lẫm để mặc cho cậu ôm.
Một lát sau, cuối cùng Lộ Bắc Nhiên cũng bình tĩnh lại, ngượng ngùng buông tay ra, "Anh, anh bị thương có nặng không?"
Diệp Lẫm thấy đôi mắt lộ ra bên ngoài của cậu đã đỏ lên, vừa đau lòng vừa ngọt ngào, hắn kéo cổ tay Lộ Bắc Nhiên, "Không nặng. Về rồi nói."
Phòng bệnh của Diệp Lẫm là phòng đơn, Lý Quế Viên thấy hắn quay về, "Anh chạy đi đâu đó, em vừa mới ra ngoài một lúc đã mất tăm rồi, vừa mới cố định xong anh không thể yên tĩnh một lát hả?"
Diệp Lẫm: "Em nói nhiều quá." Nếu hắn không đi ra ngoài là bỏ lỡ mất Tiểu Lộ lao vào lồng ngực rồi.
Lúc này Lý Quế Viên mới nhìn thấy Lộ Bắc Nhiên, "Ôi, sao thầy Lộ tới đây vậy? Không phải đang quay phim sao?"
"Tôi nghe nói Diệp Lẫm xảy ra chuyện, nên tới thăm anh ấy." Lộ Bắc Nhiên vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn, cậu cảm thấy cực kỳ ngại ngùng.
Lý Quế Viên bó tay, "Em nói này, có chút bệnh vặt thôi cũng gọi người đến thăm anh, không biết xấu hổ."
Trong lòng Diệp Lẫm tràn ngập Lộ Bắc Nhiên, không rảnh quan tâm cô, "Đi mua hai suất cơm đi." Ẩn ý là em đừng đứng đây ngứa mắt.
Diệp Lẫm ngồi trên giường bệnh, Lộ Bắc Nhiên kéo ghế đến ngồi bên cạnh hắn.
"Anh Chử Vân đâu?"
Diệp Lẫm: "Đi thôi. Anh không nghĩ cậu ta lại nói cho em, có ảnh hưởng việc đóng phim của em không?"
Lộ Bắc Nhiên lắc đầu, "Em rảnh mà."
Vành mắt cậu vẫn hơi ửng đỏ, lông mi ướt đẫm nước mắt, trông vô cùng đáng thương, lòng Diệp Lẫm hơi ngứa, hỏi: "Vừa rồi sao em lại khóc?"
Trên đường tới đây Lộ Bắc Nhiên tinh thần căng thẳng, hơn nữa còn suýt nhận lầm người, khi nhìn thấy Diệp Lẫm liền kích động, nước mắt vô thức chảy xuống.
Nhưng thừa nhận là mình khóc thì mất mặt quá, cậu bèn nói dối: "Chị gió thổi vào thôi."
Không khác câu trả lời Diệp Lẫm đoán lắm, hắn biết điều không vạch mặt cậu: "Chử Vân làm quá lên thôi, phẫu thuật nhỏ, nửa tiếng là xong rồi."
"Vâng." Lúc đó Lộ Bắc Nhiên quá sốt ruột, mới cảm giác như cậu đợi tin nhắn rất lâu. Cậu lấy điện thoại ra nhìn, thấy tin nhắn Chử Vân vừa mới gửi cách đây không lâu: "Nhiên Nhiên anh lộn rồi, tên kia không sao hết á, anh đi trước ha."
Lộ Bắc Nhiên: "..."
"Cho anh em cậu ta nói gì với em." Diệp Lẫm xem xong thầm nghĩ, Chử Vân, anh em tốt.
Lộ Bắc Nhiên hỏi: "Anh, sao anh lại bị thương?"
Thật ra cũng không nhẹ như Diệp Lẫm nói, mu bàn chân bị bánh xe ép gãy xương, phải đóng đinh. Hơn nữa không gây mê hoàn toàn, nghĩ thôi cũng biết chắc chắn rất đau.
Thấy Lộ Bắc Nhiên cau mày nhìn chằm chằm xuống chân mình, mắt Diệp Lẫm tràn ngập ý cười, "Thương anh à?"
Tai Lộ Bắc Nhiên lập tức đỏ lên, vội dời mắt sang chỗ khác, liền nhìn thấy hoa quả trong ngăn tủ, "Em gọt táo cho anh nhé."
"Được."
Khi Lộ Bắc Nhiên gọt táo, Diệp Lẫm không hề chớp mắt mà nhìn theo tay cậu.
Quả táo xoay tròn khéo léo trong tay cậu, ngón tay trắng nõn thon dài, cầm dao gọt hoa quả cũng vui tai vui mắt như vậy, vỏ táo sau khi gọt thì nối liền một dải.
Diệp Lẫm đắc ý ăn táo, tán gẫu chuyện trong đoàn phim với Lộ Bắc Nhiên.
Ăn xong, Lộ Bắc Nhiên đưa một tờ giấy ướt sang, Diệp Lẫm lau tay xong, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lộ Bắc Nhiên.
Lộ Bắc Nhiên căng thẳng đến thân thể cứng ngắc.
"Đã lâu vậy rồi, em nghĩ xong chưa?"
Bị Diệp Lẫm nhìn chằm chằm, Lộ Bắc Nhiên ngại ngùng đến sắp