Lộ Bắc Nhiên đẩy cánh tay Diệp Lẫm ra, muốn xuống giường nấu cơm. Động tác của cậu rất khẽ, nhưng Diệp Lẫm vẫn tỉnh.
Diệp Lẫm hơi hơi dùng sức, liền kéo người trở lại, "Ngủ thêm với anh một lát."
Lộ Bắc Nhiên đỏ tai gật đầu, bị Diệp Lẫm ôm vào trong ngực vò qua vò lại.
Mới sáng ra lòng Diệp Lẫm đã mềm nhũn, hắn rất thích dáng vẻ đơn thuần của Lộ Bắc Nhiên, không phải là kiểu đơn thuần khi được bảo vệ kỹ càng, mà là trái tim lương thiện đáng yêu dù chịu đựng nhiều đau khổ, vẫn không thay đổi.
Diệp Lẫm áy náy với Lộ Bắc Nhiên, hắn biết Tiểu Lộ sẽ không trách hắn, nhưng hắn tự trách mình. Hắn tự thề trong lòng sau này sẽ không để Lộ Bắc Nhiên phải chịu khổ nữa.
Đúng lúc Lộ Bắc Nhiên được nghỉ một ngày, cậu cùng Diệp Lẫm đến bệnh viện tháo nẹp cố định.
Diệp Lẫm muốn mặc chiếc áo len kia, nhưng lại không nỡ, Lộ Bắc Nhiên thấy hắn đứng đó xoắn xuýt, "Anh, sao không thay quần áo đi?"
"Anh sợ sẽ làm bẩn." Hắn muốn mặc món quà Tiểu Lộ đan cho hắn, nhưng lại sợ ra ngoài sẽ làm bẩn hay là quẹt vào chỗ nào đó, như vậy hắn sẽ đau lòng chết mất.
Lộ Bắc Nhiên buồn cười nói, "Quần áo là để mặc mà, hỏng cũng không sao, em đan áo nhanh lắm, tới lúc đó em lại đan cho anh."
Diệp Lẫm cau mày, "Không được, sau này đừng đan tiếp nữa, mệt lắm, anh có một cái là đủ rồi."
Lộ Bắc Nhiên đột nhiên bị chọt trúng tim.
Trước đây khi ở trại mồ côi, để có cuộc sống thoải mái hơn một chút, cậu sẽ chủ động đan áo len khăn quàng cho những đứa trẻ khác, cậu làm việc này rất nhuần nhuyễn, cũng không cảm thấy có gì vất vả. Trại mồ côi bằng lòng nhận nuôi cậu, chia sẻ với nhân viên trong đó là nên làm. Chỉ là từ nhỏ đến lớn, không ai quan tâm cậu có mệt hay không.
Hóa ra cảm giác được người khác quan tâm là thế này.
Lộ Bắc Nhiên định sau khi quay phim này xong sẽ lên chùa dâng hương, cảm ơn ông trời tốt với cậu như vậy, cũng cảm ơn nguyên chủ, không biết linh hồn của cậu ta đang ở đâu rồi, nhưng cậu mong rằng cậu ta sẽ sống tốt.
Cuối cùng Diệp Lẫm vẫn không cam lòng mặc chiếc áo len kia tới bệnh viện. Hắn muốn mặc trong một sự kiện trang trọng nào đó để khoe khoang.
Sau khi về nhà, Lộ Bắc Nhiên hầm canh xương cho Diệp Lẫm, dặn hắn phải nghỉ ngơi cho tốt theo yêu cầu của bác sĩ, không được ăn đồ ăn quá cay. Buổi tối cậu phải lên máy bay quay lại phim trường.
Mới được ở bên nhau không tới một ngày đã phải rời xa, Diệp Lẫm cực kỳ luyến tiếc, hắn muốn ra sân bay cùng cậu, có nói sao Lộ Bắc Nhiên cũng không đồng ý.
Khi đợi máy bay tại sân bay, Lộ Bắc Nhiên gửi tin nhắn cho Mộ Thanh, cậu nhớ Mộ Thanh tìm hiểu rất nhiều về việc mua nhà. Sau khi đóng máy xong cậu sẽ nhận được tiền cát-xê, đến lúc đó cậu sẽ có hơn hai triệu tiền để dành, hẳn cũng đủ tiền cọc để mua một căn nhà nhỏ rồi. Cậu muốn có một ngôi nhà riêng với Diệp Lẫm, không cần phải thuê phòng nữa.
————————————————
Lâu rồi Diệp Lẫm không đăng nhập vào tài khoản "Bánh Ngô Chiên" này, Dao Sắc Cạo Lông Chân gửi tin nhắn riêng, [Sao lâu rồi không thấy bồ vậy?]
Bánh Ngô Chiên: [Bận yêu rồi, không rảnh.] Tiểu Lộ đã là của hắn rồi, còn đu CP cái gì nữa?
Dao Sắc Cạo Lông Chân: [Cái tên phản đồ này! Không ngờ bồ lại là Ngô như vậy, chia tay đi]
Bánh Ngô Chiên: [Đừng mà chế Lông Chân, mình quen nhau lâu như vậy] Còn phải đọc fanfic cô ấy viết nữa chứ.
Dao Sắc Cạo Lông Chân: [Được rồi, tha cho bồ lần này, biết được lúc nào bồ sẽ chia tay]
Bánh Ngô Chiên: [Không chia tay, cả đời]
Dao Sắc Cạo Lông Chân "chẹp" một tiếng, khinh thường chuyển đề tài, [Gần đây tôi đang viết fic của Hứa Xuyên với Nhiên Nhiên, bồ muốn đọc thử không?]
Hứa Xuyên cũng trong cùng đoàn phim với Lộ Bắc Nhiên.
Bánh Ngô Chiên: [Chế là Nhiên Hủ Duy? Chỉ đu một CP, block đê]
Dao Sắc Cạo Lông Chân: [Đừng mà chế Ngô, không phải tại gần đây không có hint sao, tui sắp héo khô rồi đây.]
Mấy cô gái thời nay làm sao vậy? Diệp Lẫm tức giận, hận không thể khiến super topic của mười mấy CP khác của Lộ Bắc Nhiên biết mất hết.
————————————————
Giờ nghỉ, Lộ Bắc Nhiên bỗng nhận được điện thoại của Diệp Lẫm: "Alo, anh ạ?"
"Tiểu Lộ, em đang đóng phim à?"
Lộ Bắc Nhiên nói: "Không, em đang nghỉ."
Diệp Lẫm: "Vậy anh có chuyện này muốn hỏi em."
"Vâng, anh hỏi đi." Lộ Bắc Nhiên sốt ruột nuốt nước miếng, sao tự nhiên nói nghiêm túc vậy?
"Em cảm thấy giọng của anh có khẩu âm Đông Bắc không?"
Lộ Bắc Nhiên: "..."
Quê của Diệp Lẫm ở Đông Bắc, nhưng lớn lên ở phía Nam, ngoại trừ khi nói chuyện thỉnh thoảng sẽ uốn lưỡi ở cuối vần, thì tiếng phổ thông của hắn cực kỳ chuẩn, căn bản không nghe ra là người Đông Bắc.
Lộ Bắc Nhiên nói: "Không đâu ạ, anh nói tiếng phổ thông tốt mà."
"Nhưng anh cảm thấy vẫn chưa đủ tốt, anh định đăng ký một lớp huấn luyện tiếng phổ thông, một năm ngàn tệ một người, mua một tặng một, có lời lắm, em tham gia cùng anh đi?"
Lộ Bắc Nhiên thầm nghĩ, vậy mà là có lời? Một người năm mươi ngàn đắt quá vậy, đang cướp tiền sao? Mặc dù Diệp Lẫm muốn làm gì cậu đều sẽ đồng ý, nhưng đây có thể là lừa đảo, có cần khuyên một chút không?
"Anh hỏi em, có thể giảm chút không?"
Diệp Lẫm nói: "Để anh hỏi xem sao."
Lộ Bắc Nhiên: "Anh đang ở ngoài sao?"
Diệp Lẫm: "Đúng vậy. Anh hỏi rồi, đây đã là giá ưu đãi nhất rồi, bọn họ nói có rất nhiều nghệ sĩ đều học thêm ở đây, hiệu quả tốt lắm."
Cũng chỉ một trăm ngàn thôi mà, Diệp Lẫm vui là được rồi, Lộ Bắc Nhiên quyết tâm, "Được, vậy chờ em đóng máy xong sẽ đi cùng anh."
"Có điều có chút vấn đề này," Diệp Lẫm ngập ngừng, "muốn đăng ký thì phải đóng tiền luôn bây giờ, mà bây giờ anh hơi kẹt, em có thể..."
Lộ Bắc Nhiên: "Vậy lát nữa em chuyển tiền cho anh."
Diệp Lẫm bỗng bật cười, Lộ Bắc Nhiên nghe thấy giọng của Diệp Lẫm đang xa dần, hình như hắn đang nói chuyện với người khác, "Sao? Đã qua chưa?"
Lúc này Lộ Bắc Nhiên mới nhận ra, "Anh, anh đang chơi trò chơi hả?"
Giọng của Diệp Lẫm mang theo ý cười, "Ừm, đang