Diệp Mặc anh cày cuốc trong cô đến khi cô rên khản tiếng thì anh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Hạ Uyển cô cảm thấy vừa sướng vừa mệt.
- Diệp Mặc em....!anh nhanh quá.
chậm lại...
- Hạ Uyển hôm nay chúng ta cày đến sáng nhé!
- Gì chứ? Anh trâu hay bò à?
- Em vẫn còn sức kêu thì anh vẫn còn sức làm.
Nói xong anh lại tăng tốc độ khiến cho Hạ Uyển không chịu được.
Anh sao mà khỏe đến vậy? giờ vẫn chưa ra là sao?
- Hạ Uyển...!Anh yêu em...
Diệp Mặc chạy nước rút sau đó anh gầm nhẹ và ngục người xuống vai cô.
Tất cả tinh hoa kìm nén của anh giờ được giải phóng làm anh thấy đê mê.
- Anh mau xuống khoit người em nặng quá.
- Em rên dưới thân anh rất đáng yêu vợ à.
- Anh vô sỉ vừa thôi.
Hạ Uyển xấu hổ không thôi.
Sao anh có thể nói ra những lời nói đó chứ.
Anh thật là...!kiến cô không chịu được.
Diệp Mặc thấy cô xấu hổ lại càng muốn trêu cô.
Anh không ngừng xoa bóp hai bên hồng đào của cô mà anh còn bú nó như đứa trẻ khát sữa khiến cho Hạ Uyển run rẩy không ngừng.
- Đừng...!Mặc...
Giọng hạ Uyển yêu kiểu khiến cho huynh đệ của anh lại chào cờ.
Anh cũng không chịu được sự k1ch thích từ cô.
Thân thể của cô mê hoặc lòng người quá.
Cô muốn anh lại phải chiến đấu rồi.
Anh không ngừng k1ch thích thân thể cô.
- Mặc...!đừng mà...!em không chịu được.
- Em thật muốn anh dừng?...!Hạ Uyển sao em mê hoặc vậy?
Anh không ngừng k1ch thích Hạ Uyển.
Cô bị anh trêu đùa đến khi cô phải cầu xin anh thì anh mới tha.
- Mặc...!anh cố tình phải không?
- Vợ đừng khóc...!anh sẽ làm ngay.
Nói xong anh cũng trực tiếp đưa huynh đệ của mình vào trong cô một lần nữa.
Vì đã k1ch thích nên của cô trơn để cho của anh vào nhanh hơn.
Anh thúc cô liên tục làm cho Hạ Uyển không ngừng r3n rỉ.
- Mặc...!ưm...ưm...
- Hạ Uyển em là của tôi.
Diệp Mặc anh lần hai cũng không trụ được bao lâu chỉ có 1h anh bắt đầu chạy nước rút do bên trong cô quá tuyệt vời.
- Hạ Uyển....!Em đẹp quá...!á....!á
Nói xong câu đó thì tinh hoa của anh lại gửi gắm trong cô lần nữa.
Lần này anh hi vọng anh xuất có con nòng nọc tốt chứ như thằng nhãi kia thì mấy anh ra đường ăn xin đâu.
- Để anh giúp em vệ sinh xong rồi chúng ta sẽ đi ngủ nhé.
- Em có thể tự được mà.
Cô cố đứng dậy nhưng vì chân tê buốt cuối cùng cũng phải nhờ anh giúp mình vệ sinh.
Sau đó cả hai cùng chìm vào giấc ngủ mà quên mất thằng con trai của mình.
Đúng là hai người khi yêu nhau sẽ quên người thân mà.
Sáng sớm có tiếng đạp cửa làm hai người đang ôm nhau phải bật dậy thì nhìn thấy một ông cụ non bước vào.
Cậu không khóc như những đứa trẻ khác mà chỉ tay về phái hai người.
- Baba và mami hai người làm lành rồi sao?
- Chẳng nhẽ con lại không muốn vậy?
Diệp Mặc nên tiếng đáp trả thằng con của mình.
Anh không quên ôm vợ anh vào lòng vì sợ thằng ranh này trêu vợ anh.
- Vậy là từ nay con phải ăn cơm chó mỗi ngày sao? Nghĩ cũng thấy nản lòng quá.
Hạ Uyển xấu hổ