Ngày cô tỉnh dậy là 3 ngày sau.
Bên cạnh không có ai ngoài chú thư kí của bố cô.
- Tiểu thư cô tỉnh rồi.
Cô không sao chứ?
- Chú lý...!Bố mẹ cháu...!Họ sao rồi ạ.
Cô vừa nói vừa khóc.
Mọi uất ức ghẹn thở.
Cô biết trước câu trả lời nhưng cô vẫn hỏi.
Cô chỉ hi vọng thêm một lần nữa mà thôi.
Hi vọng chỉ là ác mộng của cô chứ mọi thứ không phải là tất cả.
- Lão gia và phu nhân tôi đã chôn cất đầy đủ rồi tiểu thư yên tâm.
Tôi đã chọn nơi yên nghỉ cho bà chủ và ông chủ là nơi hai người họ thích nhất rồi.
Cô không nói gì nữa.
Cô im lặng và tự dặn lòng mình phải cố gắng cô phải tìm ra kẻ đã đứng sau.
Cô muốn trả thù cho bố mẹ cô, chuyện này cô không thể tha thứ được.
- Cảm ơn chú, chú hãy nghỉ ngơi đi.
Thẻ này có ít tiền chú cầm đi.
Tuổi chú cũng cao rồi nên nghỉ ngơi nhiều.
- Tiểu thư biệt thự bị người ta tịch thu rồi.
Hay tiểu thư đến chỗ nhà chúng tôi ở tạm đi.
Thẻ này tiêu thư cô cứ cầm đi.
Tôi tự lo được cho bản thân mình.
- Cảm ơn chú.
Cháu tự có cách ạ.
Chú nghỉ ngơi đi.
- Tiểu thư...
Chú thư kí của bố cô cũng chỉ muốn tốt cho cô.
Cô hiểu nhưng cô sợ liên hụy đến chú ấy.
Ông ấy cũng không nói gì nữa mà bước ra khỏi phòng bệnh của cô.
Cô nhìn ra phía ngoài nhìn thấy vằng trăng sáng và ngôi sao sáng.
Hi vọng bố mẹ được yên nghỉ nơi xa.
Đến tối cô rời khỏi bệnh viện và trở về biệt thự để lấy ít đồ của cô.
Cô biết rằng nơi đây giờ không còn là nhà của cô nữa.
Tự dăn lòng " Ba mẹ con sẽ lấy lại công bằng cho ba mẹ"
Cô bước ra khỏi căn biệt thự mà lòng đau như cắt, cô giờ không biết đi về nơi đâu.
Hạ Uyển kéo vali đi trên đường phố tấp lập mà lòng lại cô đơn.
Đến ông trời cũng không tha cho cô.
Ấy vậy mà lại mưa rào to đến vậy, cô không chạy trú mưa như những người khác mà bước chân cô vô định bước đi.
- Tại sao? đến ông cũng đối xử với tôi như vậy?
Cô vì không để ý mà vấp vào đá bên đường ngã xuống rõ là đau nhưng Hạ uyển không cảm thấy đau thể xác mà cô thấy đau về tinh thần hơn.
Cô ngồi vậy mà gào thét khóc.
Diệp Mặc anh hôm nay anh tuyển thư kí mới là Tần Bách.
hóa ra hai anh là bạn từ thời cấp 3 do sau khi ra trường hai anh không liên lạc với nhau hôm nay gặp mặt anh rất vui.
Ngày đầu tiên đi làm của thư kí Tần anh đã phải đưa Diệp Mặc đến kí hợp đồng lớn đến vậy.
Khi kí xong hai anh có đến bar uống rượu nên về hơi muộn đi qua con đường đó thì bỗng dưng Tần Bách thấy bóng người quen quen vì đã lâu không gặp Hạ Uyển anh vội hỏi Diệp Mặc.
- Sếp à? Kia có phải là Hạ uyển không?
Anh vừa nói vừa chỉ tay vào cô gái đang ngồi dưới mua bên lề đường.
Nghe Tần Bách nói vậy anh cũng nhìn ra ngoài cửa ra và ra lệnh.
- Cậu chạy chậm một chút.
- Dạ sếp.
Xác định là Hạ Uyển anh bảo thư kí Tần dừng xe vào gần.
Nhìn bộ dạng mất hồn của cô anh không hiểu sao lòng không chịu được.
Tất cả là tại cô mà.
Anh bước xuống xe tiến lại chỗ cô.
- Hạ Uyển cô định chết tại đây sao?
Hạ Uyển