Anh thật sự đẹp mắt, không thể nghi ngờ, chính là khí chất… thật không dám tâng bốc.
Nhưng mà tại sao anh lại ở chỗ này? Khương Tuyết Nhu trong nháy mắt thật muốn nhanh chóng đứng lên bỏ chay.
“Luật sư Hoắc, cậu Hạ.” Lương Duy Phong kinh ngạc đứng dậy, bắt tay cùng hai người.
Chẳng qua là khi đưa tay đến Hoắc Anh Tuấn thì Hoắc Anh Tuấn chỉ lười biếng chớp mắt.
Dừng như vậy mấy giấy sau, cho đến khi Lương Duy Phong lúng túng, cho là anh ta sẽ không bắt tay với mình, Hoắc Anh Tuấn lại đưa tay ra cầm một chút: “Xin lỗi, tâm tình của tôi hôm nay không được tốt lắm.
Lương Duy Phong cùng vị luật sư này có qua lại mấy lần, nhất là khi anh ta đích thân đến mời anh giải quyết một vụ kiện kinh doanh, ban đầu đã thỏa thuận xong, nhưng sau đó luật sư bên kia lại nói là không có rãnh.
Nói thật, anh ta không hài lòng với Hoắc Anh Tuấn cho lắm.
Nhưng trong giới luật sư, Hoắc Anh Tuấn là luật sư giỏi, danh tiếng lẫy lừng, nên vẫn phải để cho một ít mặt mũi, hơn nữa nói không chừng tương lai còn có cơ hội hợp tác.
Vì vậy anh ta cười nói: “Là người nào đắc tội đại luật sư Hoắc rồi?”
Ngón tay xương xương của Hoắc Anh Tuấn lấy cánh hoa hồng trong bó hoa trên bàn ra đem chơi: “Phụ nữ ai cũng thích mấy thứ thô tục này à?”
Khương Tuyết Nhu có một loại dự cảm cực kì xấu.
Lương Duy Phong sắc mặt nho nhã cứng lại, dẫu sao hoa này cũng là lúc nãy anh ta tặng cho Khương Tuyết Nhu, không bao lâu lại bị người khác cho là “thứ thô tục”, đây hoàn toàn là không cho anh ta mặt mũi gì.
“Đối với luật sư Hoắc mà nói có thể nó thô tục, nhưng đối với bất kỳ một người phụ nữ nào mà nói, thì hoa vĩnh viễn luôn làm cho trong lòng thoải mái.
“Khó trách”. Hoắc Anh Tuấn nháy mắt, lông mi thật dài đặt ở trên mí mắt dưới tạo nên một tầng bóng mờ. “Có thể cũng là bởi vì tôi không hiểu những thứ này lắm, vậy nên vợ tôi mới có thể cắm sừng tôi ở bên ngoài.”
“Phụt” Đang khẩn trương uống nước trái cây, Khương Tuyết Nhu trực tiếp phun ra ngoài.
Lương Duy Phong vội vàng cầm khăn giấy đưa cho cô, cô cúi đầu nhận lấy: “Cảm ơn.”
Hoắc Anh Tuấn trơ tráo không cười nghiêng đầu nhìn cô: “Cô gái này, cô kích động như vậy để làm gì?”
Khương Tuyết Nhu âm thầm cắn răng, chịu đựng một bụng, cười híp mắt nói:
“Thưa anh, tôi cho