Chương 1103
Hoäc Anh Tuấn thấy vậy trong đáy mắt chợt hiện lên chút áy náy, anh không ngờ rằng Khương Tuyết Nhu lại quan tâm tới Hiểu Khuê như vậy, dù sao cũng không phải do chính cô sinh ra mà.
“Hiểu Khuê ngủ rồi”
Biểu cảm Hoắc Anh Tuấn không chút thay đổi mà nói nhảm: “Lúc nãy có chút sốt, uống thuốc hạ sốt giờ đỡ nhiều rồi, nhưng con bé cứ khóc mãi, nói nhớ em, xin lỗi vì đã làm phiền tới giấc ngủ của em”
“Đang tốt lành mà sao lại sốt” Khương Tuyết Nhu đỏ mắt hỏi.
Bây giờ cô thực sự rất muốn đón Hiểu Khuê về lại bên cạnh mình.
Là một người mẹ, chỉ có tự tay chăm sóc cho con mình mới có thể yên tâm được.
“… Tại vì tối ngủ đá chăn” Hoäc Anh Tuấn tìm đại một lý do.
“Bảo mẫu đâu, bảo mẫu không đắp chăn cẩn thận cho con bé sao” Khương Tuyết Nhu nổi giận hỏi.
“Là anh ngủ cùng con bé, anh ngủ say quá..” Hoắc Anh Tuấn tỏ ra có chút ân hận, quả nhiên có một số thời điểm không nên tùy tiện tìm một lý do cho có, cuối cùng lại dẫn cơn giận dữ của người ta lên người mình rồi.
“Hoắc Anh Tuấn..” Khương Tuyết Nhu giận dữ liếc anh: “Anh đúng thật không phải là một…”
Ba chữ người bố tốt, khiến cô phải ngậm miệng lại, xém chút nữa lỡ lời để lộ ra rồi.
“Đúng, anh biết anh không phải là một người bác tốt” Hoắc Anh Tuấn lại không nghĩ quá nhiều, thành thật nhận sai: “Anh cũng đang cố gắng trở thành một người bố mới thật tốt của Hiểu Khuê”
“Bố mới?” Trong lòng Khương Tuyết Nhu phát run.
“Ừm, Hoắc Phong Lang không còn nữa, sau này anh sẽ là bố của con bé, bây giờ con bé đi mẫu giáo đều là anh đưa đón cả, buổi tối anh ngủ cùng con bé, còn cùng nó đọc sách, chơi đồ chơi..”
Hoäc Anh Tuấn nói cả nửa ngày, bỗng tự ý thức được bản
“Đúng vậy, anh có thể ở cạnh con bé nhiều hơn” Khương Tuyết Nhu cũng không nghĩ nhiều, dù sao không phải có rất nhiều người bố ruột đều làm vậy sao, Hiểu Khuê và Hiểu Lãnh không giống nhau, trên miệng thì cứ nói là bố đểu, nhưng thực ra cũng rất cần tình yêu của bố.
Dừng lại một chút, Khương Tuyết Nhu lại tiếp tục dặn dò: “Có điều anh đã muốn tự lực cánh sinh rồi, thì xin anh có trách nhiệm chăm sóc thật tốt cho con bé, làm gì có người bố người mẹ nào buổi tối dám ngủ quá sâu, con bé còn nhỏ đạp chăn là chuyện đương nhiên”
Hoäc Anh Tuấn mình: “Sao em biết nhiều như vậy, giống như đã từng có con vậy…”
Khương Tuyết Nhu sợ hãi cần anh phải nhắc nhở”
Hoäc Anh Tuấn nghẹn lời, ý thức được rằng bản thân nói sai “Xin lỗi..”
“Tôi ở cùng với Hiểu Khuê khá nhiều, bình thường cũng là con bé ngủ cùng với tôi, nên tôi rất hiểu về trẻ con”
Khương Tuyết Nhu bình tĩnh nói: “Nuôi lớn một đứa trẻ không phải cứ dùng một đống tiền là được, phải có trách nhiệm với nó”
“Ừm ừm, anh hiểu rồi”
Hoäc Anh Tuấn gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn thành thật khiến cả người Khương Tuyết Nhu đều cảm thấy hoang mang.
Cô không ngờ rằng, có một ngày, Hoắc Anh Tuấn ở trước mặt cô lại có một dáng vẻ ngoan ngoãn thế này, khuôn mặt ngây thơ học hỏi như một đứa trẻ, rất rất ngoan.
“Đúng rồi, đêm nay phải ở lại bệnh viện sao?”
“Có thể về rồi, nhưng nghĩ tới việc con bé khóc đòi em, anh bèn ở đây đợi em”