Chương 1120
Khương Tuyết Nhu đầu đầy vạch đen đẩy cô ấy ra, xoay người rời đi.
Nói là đi tìm Lương Duy Phong, nhưng trên đường đi, trong đầu cô đều vang vọng giọng nói của Lâm Minh Kiều.
Quả thật, trước kia cô tuy rằng rất hận Hoắc Anh Tuấn, nguyền rủa anh mất đi tất cả, không còn gì hết.
Hiện tại thật sự thành ra như vậy, nhưng khi nhìn thấy anh bị mọi người ức hiếp, trong lòng kỳ thật cũng không vui vẻ như vậy.
Nhưng cô kiên quyết không thừa nhận rằng cô đang lo lắng cho anh.
Cô sao có thể lo lắng cho anh được, đơn giản chỉ là nể mặt của Hiểu Khuê.
Đảo quanh một vòng, cuối cùng cô cũng tìm được Lương Duy Phong trong phòng trà trên lầu hai, anh ta đang cùng mấy người đàn ông trung niên dáng người hơi mập mạp uống trà.
Nhìn mấy người đó, hình như không phải là người trong giới thương nhân, mà trông như nhân vật quyền quý trong giới chính trị.
Lương Duy Phong đang cười nói cùng với bọn họ, thỉnh thoảng, anh ta sẽ ân cần thêm trà cho mấy vị nhân vật quyền quý kia, bộ cố ý nịnh bợ khiến Khương Tuyết Nhu theo bản năng dừng bước.
Cô có chút hơi khó chịu.
Lương Duy Phong như vậy cô rất hiếm thấy, trong trí nhớ của cô Lương Duy Phong luôn là dáng vẻ ôn tồn nho nhã, nhưng cô nhận ra được Lương Duy Phong của hiện tại rất biết cách lấy lòng những người đó.
Lương Duy Phong như vậy làm cho cô có chút xa lạ, cô cũng biết mình
“Thậm chí bỗng nhiên nhớ tới chuyện Lương Duy Phong chủ động đề nghị cùng mình tham gia buổi tiệc này.
Anh ta thật sự sợ Hoắc Anh Tuấn cướp mất mình đi hay sao?
Hay là thật ra là muốn tạo mối quan hệ với đám nhân vật quyền quý này?
“Đây chính là người chồng trong lời của em nói sao, rất biết nịnh hót người ta đấy”
Giọng nói lạnh lùng của Hoäc Anh Tuấn bỗng nhiên vang lên trên đỉnh đầu cô.
Khương Tuyết Nhu quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sự châm chọc của anh, trong lòng liền giống như bị cái gì đâm một cái: “Cũng không giống như một số người, muốn nịnh hót người khác, cũng không có ai để ý tới anh”
“Đúng, tôi muốn nịnh hót em, em lại không để ý tới tôi” Ánh mắt của Hoắc Anh Tuấn nhìn cô bỗng nhiên tan chảy như tuyết rơi, tràn ngập sự dịu dàng.
Khóe miệng của Khương Tuyết Nhu giật giật, người còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hoắc Anh Tuấn kéo sang một bên.
“Hoắc Anh Tuấn, anh buông tôi ra” Khương Tuyết Nhu hạ thấp giọng muốn vẫy tay cô ra, ánh mắt cũng khẩn trương nhìn về phía Lương Duy Phong, sợ bị anh ta nhìn thấy.