Đáng chết, đây là lần đầu tiên anh muốn bóp chết một người phụ nữ như vậy.
Khương Tuyết Nhu bị dọa sợ đến mức hai chân phát run, khóc không ra nước mắt, sao tôi hôm nay cô lại tới đây kia chứ? “Tôi sai rồi, tôi thiển cận, nông cạn như vậy đó. Anh bỏ qua cho tôi đi.”
Trên mặt người phụ nữ thoáng qua một vẻ sợ hãi kinh hoàng. Một đôi mắt long lanh giống như con mèo con, không dám lại gần anh ấy.
Hoắc Anh Tuấn vô tình hơi đau lòng một chút. Đây là lần đầu tiên anh động lòng, mà lại còn là vì một cô nàng chẳng ra gì. “Cút”
Anh không khống chế được tức giận, đẩy cô xuống đất: “Đừng để cho tôi thấy cô lần nữa.”
Sức đàn ông mạnh, lúc Khương Tuyết Nhu gã xuống, đầu gối đập trên sàn nhà đau gần chết.
Cô miễn cưỡng đứng lên, cũng rất tức giận: “Nếu không phải là vì Bunny, anh cho là tôi muốn gặp anh chắc? Hỉ nộ ái ố thất thường ai mà chịu cho nổi?”
Cô nói xong cũng vội vàng đi.
Nơi này, cô thật không muốn trở lại.
Trong nhà, Hoắc Anh Tuấn chỉ cảm thấy trong đầu căng như dây đàn.
Anh cầm tô mì cô nấu ở trên bàn lên, muốn đập xuống đất, nhưng nhớ tới mấy ngày nay cũng không được ăn bữa cơm ngon nào. lại buông xuống, vơ lấy cái ly mà đập.
Sau khi đập xong, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng rất không thoải mái.
Rốt cuộc tại sao anh phải bị một người phụ nữ chẳng ra gì chọc cho tức điện thế này?
Lại còn nói không chịu nổi anh!
Cô đã quên những lời lẽ ngon ngọt tự nói kia rồi sao? Lật mặt như là đang diễn vậy.
Rất tốt.
Anh cũng không muốn cho cô trở lại, sau này dù cô có van xin anh cũng sẽ không thèm phản ứng lại. Anh cau có tức giận ăn mì. Thật là, con mẹ nó cay, cay đến mức dạ dày anh lại đau.
Nhưng cái đau này cũng còn kém hơn nỗi đau trong lòng.
Sau khi Khương Tuyết Nhu trở về, Lâm Minh Kiều đang ở nhà đắp mặt nạ.
Thấy cô trở lại, liền trêu ghẹo: “Ui, về nhanh thế, còn tưởng rằng cậu ở đó qua đêm.” “Nghĩ gì vậy? Tớ lo cho Bunny nên mới trở về.” Nghĩ đến Bunny, trong