Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1145


trước sau

Chương 1145

Chỉ là cô nghĩ Hoắc Anh Tuấn được Mạnh gia chọn, còn chạy tới gửi cho mình mấy cái phong bao đỏ 52 vạn, muốn đấm chết hắn.

Cô đơn giản gọi Nghiêm Hà vào, nói: “Mấy ngày nay phải canh phòng cẩn mật, không cho con ruồi tên Hoắc Anh Tuấn bay vào.”

Nghiêm Hà sững sờ, vội vàng gật đầu.

Để hoàn thành nhiệm vụ do Khương Tuyết Nhu sắp xếp, cô còn đặc biệt dặn dò lễ tân và nhân viên bảo vệ.

Kết quả là mười hai giờ, Hoắc Anh Tuấn thật sự đến, trên tay cầm một bó hoa hồng tươi và một hộp cơm.

Đó là giữa giờ nghỉ trưa có rất nhiều nhân viên ra ngoài mua đồ, Hoắc Anh Tuấn chỉ biết mặt dày vô sỉ đứng ở cửa mặc bảo vệ can ngăn vẫn muốn gặp Khương Tuyết Nhu.

“Tôi phải gặp cô ấy, cô ấy đã cứu tôi tối hôm qua, tôi chỉ muốn cảm ơn cô ấy đã cứu mạng.”

Quầy lễ tân không nói nên lời, “Tôi chưa từng thấy ai cảm ơn như vậy.”

“Không thể nào, nếu đêm qua cô ấy không cứu tôi thoát khỏi ranh giới sinh tử thì tôi đã chết rồi…” Hoắc Anh Tuấn mím môi khi nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của rất nhiều nhân viên, “Các cô có phải hay không rất hiếu kỳ tối hôm qua Khương tổng là như thế nào cứu tôi?”

Các nhân viên bất giác gật đầu, hóng hớt có phải là một dạng bản chất không? Hơn nữa, việc Khương tổng cứu chồng cũ như thế nào vẫn còn rất thú vị.

Hoắc Anh Tuấn mở ra một nụ cười bí hiểm vạn phần mê hoặc: “Đó là ở một nơi không thể nhìn thấy ngón tay của mình, rất tối…”

Nghiêm Hà ở bên cạnh thấy có gì đó không ổn, sợ Hoắc Anh Tuấn nói lung tung sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Khương Tuyết Nhu, nên vội vàng cắt ngang, kéo Hoắc Anh Tuấn sang một bên, “Hoắc tổng, anh cùng Khương tổng đã ly hôn rồi,

anh không thể quay lại. Anh chạy tới nói những chuyện này nếu phát tán ra sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân của Khương tổng. ”

“Không phải rất vừa vặn sao,” Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, vốn đã rất thoải mái với việc làm kẻ thứ ba không biết xấu hổ như thế nào.

Nghiêm Hà khóe miệng hơi giật giật, “Không được, làm người không thể làm như thế này…”

“Vậy thì tôi không làm người.”

Nghiêm Hà lắp bắp kinh hãi, “… Không được, anh không làm người thì làm gì?.”

“Làm con chó liếm gót chân chủ.” Hoắc Anh Tuấn lãnh đạm nhìn.

Nghiêm Hà nhìn khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo của anh, ngẩn người, hoàn toàn không biết Hoắc Anh Tuấn xảy ra chuyện gì mà lại biến thành như vậy.

Mặt mũi, anh không cần sao?

“Nếu không cho tôi vào, tôi chỉ có thể đợi ở đây.” Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt thở dài, “Nếu có người tò mò muốn hỏi, tôi phải nói cho mọi người biết Khương tổng đêm qua tưởng tôi chết rồi, suýt khóc. . ”

“…”

Nghiêm Hà da đầu tê rần, xoay người khẽ gọi Khương Tuyết Nhu báo cáo tình hình.

Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tuyết Nhu nghe vậy gần như đen lại, “Đừng nghe anh ta đánh rắm, tôi không có khóc chút nào.”

“Khương tổng, hiện tại không phải là tôi nghe được, nhưng nếu anh ta đi nói nhảm với nhân viên, sẽ mang tiếng xấu cho cô.”

Nghiêm Hà thấp giọng nói: “Tôi còn cảm thấy Hoắc Thiếu giống như là một người khác, anh ta nói không cần làm người, có thể làm chó cũng ok.”

Khương Tuyết Nhu: “…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện