Cảnh sát trực tiếp từ chối cô ấy, và Khương Tuyết Nhu lại bị nhốt.
Trong một căn phòng nhỏ, có bảy tám người ở trong đó, mỗi người đều có một tấm ván gỗ.
Khi cô vừa ngồi xuống, một người phụ nữ vạm vỡ bước đến và dội một xô nước lên giường của cô. “Các người đang làm gì vậy?” Khương Tuyết Nhu buột miệng nói với một đám người với bộ dáng gớm ghiếc. Những người phụ nữ lập tức xúm lại. “Làm sao, dám mắng tao?” Một người phụ nữ vạm vỡ xắn tay áo, hung ác nói: “Cô biết không, người phụ nữ vừa rồi mắng tạo đã bị tao giết chết” “Các người… Thực xin lỗi, các người cứ tùy tiện làm tung tóe ra giường tôi..” Khương Tuyết Nhu không phải đồ ngốc, nhốt những người này ở đây nhất định kh phải chuyện tốt, cô có thể chịu được thì chịu.
Nhưng nhóm người dường như không định để cô ấy đi. “Xin lỗi, xin lỗi trong mắt tạo cũng vô dụng. Tao ghét nhất những người phụ nữ xinh đẹp trên đời. Chính vì họ đã cướp chồng của tao”
Người phụ nữ lao đến với cô với những cú đấm và đá.
Khương Tuyết Nhu muốn kêu cứu, nhưng đã bị ai đó che mất.
Bị đánh đến choáng váng không được bao lâu, cô sững sở, như thể nghe thấy có người nói: “Mạnh dạn lên, cô chết cũng không ai trách chúng ta.” “Ai khiến cô xúc phạm người không nên xúc phạm”
Lần này là ai?
Khương Kiều Nhân? Lạc Hồng Giang?
Ôi, cô ấy đã từng cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ cô ấy tê liệt.
Chỉ là, lần này còn có ai có thể cứu cô, cô và Hoắc Anh Tuấn đã kết thúc, cô ấy… Cô không phải là đối thủ của nhà họ Chu, đúng không?
Lâm Minh Kiều biết được tin Khương Tuyết Nhu đã bị cảnh sát bắt và vội vàng đến đồn cảnh sát.
Vừa đến cửa, cô đã đụng phải Lục Thanh Minh đã đi ra cùng luật sư. “Tại sao anh lại ở đây?” Lâm Minh Kiều sốc ngay khi nhìn thấy