Chương 1267
Cho dù thế nào, hôm nay cô không thể lật mặt với Lương Duy Phong, bởi vì cô vẫn đang ở trong hang hổ, Lục Thiên Bảo và Lương Vũ không đến được.
“Cô không biết?” Lương Duy Phong kinh ngạc nhướng mày.
“Em phải biết cái gì.” Khương Tuyết Nhu lộ vẻ không hiểu: “Anh ném điện thoại của em như vậy, anh phải đền cho em một cái.”
Lương Duy Phong im lặng nhìn cô, bỗng nhiên cười: “Tuyết Nhu, cô đúng là người phụ nữ được tôi nhìn trúng, rất có tố chất diễn kịch giống như tôi, chúng ta rất xứng đôi, đáng tiếc. . . Đưa điện thoại của tôi cho tôi.”
Khương Tuyết Nhu đương nhiên không thể đưa điện thoại cho anh ta.
Nếu hai bên đã lật mặt nhau thì cô nhất định phải mang điện thoại của anh ta đi, cho dù cô không mang theo thì còn có thể liên lạc với Lục Thiên Bảo.
“Tôi không thể đồng ý với điều kiện này, anh ném hư điện thoại của tôi nên đền điện thoại của anh cho tôi là được.”
Khương Tuyết Nhu nói xong thì quay người muốn đi.
Lương Duy Phong giữ vai cô lại, Khương Tuyết Nhu lập tức xoay người đánh Lương Duy Phong trước.
Nhưng không ngờ Lương Duy Phong dễ dàng tránh được.
Cô trừng to mắt, lần trước cô và Lương Duy Phong cãi nhau một lần, cũng có xô đẩy, Lương Duy Phong vốn không hề biết võ.
Hiện tại phản xạ của anh ta ngang ngửa với cô.( oidoioi nguy hiểm, chạy mau)
“Tuyết Nhu, lâu rồi tôi chưa động tay.” Lương Duy Phong cười, sau đó tấn công cô.
Khương Tuyết Nhu và anh ta đánh nhau, Lương Duy Phong không lợi hại hơn cô bao nhiêu, nhưng anh ta là đàn ông nên sức lực lớn, lập tức đá bay điện thoại trong tay Khương Tuyết Nhu ra ngoài.
“Lương Duy Phong, rốt cuộc anh muốn
Lương Duy Phong hung hăng hơn cô nghĩ.
Tất cả mọi người biết cô là vợ của anh ta, bọn họ ở chung, nếu cô xảy ra chuyện, anh ta là người đáng nghi nhất.
Nhưng anh ta không hề quan tâm?
“Tuyết Nhu, cô động vào điện thoại của tôi.” Lương Duy Phong bước đến gần cô: “Ngày đó biệt thự mất điện là cô nói Lục Thiên Bảo làm, cô đã sớm biết trong nhà này gắn đầy máy giám sát.”
Khương Tuyết Nhu cắn răng: “Tôi đã rất cẩn thận, sao anh phát hiện được.”
“Máy tính tốn một ít pin.” Lương Duy Phong ung dung nói: “Tôi rất tò mò từ lúc nào cô nghi ngờ tôi?”
Khương Tuyết Nhu thở dài, hai bên hoàn toàn trở mặt thì cô cũng không giấu giếm: “Lương Duy Phong, anh là người dối trá nhất tôi từng gặp, từ ba năm trước anh đã trăm phương ngàn kế chia rẽ tôi và Hoắc Anh Tuấn.”
“Tuyết Nhu, bởi vì tôi yêu cô.”
Lương Duy Phong biết cô đã nhìn thấy video kia nên cũng không giấu: “Hơn nữa, lần đó tôi cứu cô là thật, nếu không có tôi thì cô đã bị người khác thay phiên làm nhục, nếu không có tôi thì năm đó cô đã bị người ta đâm chết, nhưng con khốn nhà cô không có mắt, cho dù tôi trả giá vì cô thế nào thì trong mắt cô cũng chỉ có Hoắc Anh Tuấn, cô và Hoắc Anh Tuấn lần lượt giẫm lên lòng tự trọng của tôi, tôi đã thề tôi phải cưới được cô, tôi muốn giết chết cô.”
Khương Tuyết Nhu cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ.