Chương 1282
“Anh ….Thực xin lỗi, đã làm em đau, anh không hôn nữa.” Hoắc Anh Tuấn sửng sốt, nhanh chóng vuốt nhẹ lên mái tóc của cô.
Khương Tuyết Nhu không nói nên lời, tuy không soi gương nhưng vẫn đoán được mình rất xấu vậy mà Hoắc Anh Tuấn vẫn có thể hôn cô, điều này cũng khiến cô vui lòng.
“Hoắc Anh Tuấn, anh đỡ em dậy, toàn thân không khỏe, em muốn đi tắm.” Khương Tuyết Nhu thì thào nói.
“Ừm, anh đã chuẩn bị quần áo cho em từ lâu. Hoắc Anh Tuấn lấy ra một bộ quần áo nữ sạch sẽ.
Khi Khương Tuyết Nhu xuống giường, cả người như bị vắt khô, hai chân run lên.
Hoắc Anh Tuấn dìu cô vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại.
“ Anh làm sao vậy?” Khương Tuyết Nhu hơi ngẩn ra.
“Anh tắm cho em, em còn sức tắm không?” Hoắc Anh tuấn tự nhiên xắn tay áo lên.
“. . . Anh cút ra ngoài cho tôi.” Khương Tuyết Nhu thẹn quá hóa giận muốn đẩy anh đi, kết quả đi chưa được mấy bước, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã vào trong ngực anh .
“Anh sẽ không ra ngoài nên em không cần phải ôm anh chặt như thế này.” Hoắc Anh Tuấn nở một nụ cười gian xảo.
Khương Tuyết Nhu bị vẻ mặt gian xảo của anh làm cho tức giận.
Cuối cùng, vẫn là Hoắc Anh Tuấn giúp cô tắm rửa, sau đó thay quần áo sạch sẽ cho cô rồi ôm cô ra ngoài.
Trong cả quá trình, Khương Tuyết Nhu cảm thấy may mắn vì mặt sưng lên như đầu heo, nếu không sẽ đỏ mặt đến nhỏ máu mất.
Sau khi đi ra ngoài, điện thoại di động của Hoắc Anh Tuấn vang lên là Hiểu Lãnh và Hiểu
Hiểu Lãnh: “Chúng con muốn đến thăm mẹ,mẹ ở đâu?”
“Mẹ ở bên cạnh cha.”
Hoắc Anh Tuấn đưa di động cho Khương Tuyết Nhu. Khương tuyết Nhu nhẹ giọng nói:”Các con, mẹ không có việc gì, không cần lo lắng.”
“Mẹ.” Hiểu Khê nghe đến giọng nói của cô nghẹn ngào, “Mẹ làm con sợ chết đi được. Tối hôm qua chú Lục nói mẹ bị Lương Duy Phong hạ độc, chú ấy tìm cha cặn bã để giải độc, mẹ có phải hay không bị trúng độc, hiện tại cơ thể mẹ rất yếu sao.”
Hiểu Lãnh: “Cha cặn bã giải độc cho mẹ sao, mẹ trúng độc gì, có nghiêm trọng không.”
Hiểu Khê: “Cha cặn bã biết y thuật từ lúc nào, không phải chỉ có chú Quý là bác sĩ à.”
“À. . . .”
Bọn trẻ lao nhao, Khương Tuyết Nhu nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn cười trộm, cô lúng túng “Chú Lục của con là muốn tìm cha đưa mẹ đi bệnh viện, vì chú Quý là một bác sĩ nổi tiếng, vào bệnh viện sẽ không cần xếp hàng.”
“Thì ra là thế, con còn tưởng rằng cha cặn bã có thể giải độc. Thật kinh ngạc,” vừa khóc vừa nói, “chú Lương sao lại hạ độc mẹ? Thật quá hung ác. Mẹ chúng con đến bệnh viện tìm mẹ ngay đây.”
“Không được, con quên chuyện tai nạn xe cộ rồi sao. Đừng chạy ra ngoài, đừng để mẹ lo lắng được không, mẹ xuất viện sớm sẽ về với các con.” Khương Tuyết Nhu nhẹ giọng thuyết phục.