Chương 1301
Đám dân mạng tranh luận không ngớt.
Có người hiểu cho Lương Duy Phong, có người mắng Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu không quá để ý, cô lại đăng lên một bài viết khác ( Sáu giờ tối nay sẽ đặc sắc hơn. )
Sau khi cô đăng xong thì rửa mặt đi xuống lầu.
Diệp Gia Thanh phức tạp nhìn cô: Tuyết Nhu, con vẫn đăng lên.”
Cha, con hiểu cha lo lắng điều gì, nhưng con không muốn bị người ta nắm mũi dắt đi.” Khương Tuyết Nhu nói thẳng.
Diệp Gia Thanh im lặng một hồi, thở dài: Tính tình của con rất giống mẹ con.”
Khương Tuyết Nhu giật mình, nói thật mặc dù Diệp Gia Thanh là cha cô, nhưng cô không thích tính cách của Diệp Gia Thanh.
Cha, mẹ con là người thế nào, hình như trước kia con chưa từng hỏi cha đúng không?”
Diệp Gia Thanh lộ vẻ buồn rầu: Bà ấy là người. . . Rất quả quyết, can đảm, bà ấy theo đuổi cha trước, bà ấy giống như ngọn lửa có thể thiêu đốt người khác, bà ấy luôn phàn nàn ba không quyết đoán chuyện của Vệ Phương Nghi, bà ấy rất có tố chất kinh doanh, vô cùng thông minh, cha nghĩ nếu bà ấy còn ở đây thì Hồng Nhân nhất định sẽ trở thành một trong các công ty lớn nhất toàn cầu, đáng tiếc.”
Khương Tuyết Nhu giật mình không thôi: Mẹ con lợi hại như thế sao, không ngờ cha đánh giá mẹ cao như vậy.”
Không phải như con nghĩ đâu, nhà họ Khương chỉ là công ty xây dựng, nhưng mẹ con một mình sáng lập ra tập đoàn bất động sản, mẹ con đã từng nói với cha, bà ấy rất xem trọng sự phát triển bất động sản ở nước mình, ít nhất trong hai mươi năm nữa vẫn là thời kỳ hoàng kim, sau đó thật sự giống như bà
Diệp Gia Thanh nói: Sau đó cha luôn âm thầm cho người nâng đỡ Hồng Nhân, chẳng qua nhà họ Khương mời người quản lý không giỏi lắm, nếu không thì Hồng Nhân đã trở thành tập đoàn bất động sản đứng đầu nước Nguyệt Hàn rồi.”
Khương Tuyết Nhu không lên tiếng.
Nhưng cảm xúc có chút không ổn định.
Thì ra mẹ của cô thông minh như thế.
Cô là con gái của bà làm cho cô cảm thấy kiêu ngạo.
Nhưng ông trời đưa bà đi quá sớm, đến bây giờ cô vẫn chưa tìm thấy kẻ thù giết mẹ mình.
Được rồi, con đi làm đi, cha sẽ tìm người bảo vệ cho ông bà nội của con.” Diệp Gia Thanh xua tay: Đúng rồi, Hoắc Anh Tuấn đang ở bên ngoài, cha cho người cản cậu ta lại không cho vào.”
. . .
Khương Tuyết Nhu đi ra ngoài.
Hoắc Anh Tuấn đứng ở cổng, quần dài thoải mái màu trắng phối với áo sơmi kẻ sọc, lộ rõ vẻ cao quý.
Chiếc xe thể thao phía sau anh giống như cậu chủ nhà giàu, phóng khoáng đẹp trai.
Khương Tuyết Nhu cảm thấy trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng Hoắc Anh Tuấn ngày càng trẻ tuổi lại giàu có và tinh thần phấn chấn, trước đó dáng vẻ mất tinh thần uể oải của anh giống như ảo giác của cô.
Tuyết Nhu, anh thấy em rất xinh đẹp.” Hoắc Anh Tuấn giơ ngón tay cái lên, mở cửa ghế phụ cho cô: Em muốn đi làm nên anh đưa em đến công ty.”
Khương Tuyết Nhu im lặng thở dài: Mấy ngày nay anh luôn ở bên cạnh tôi, anh không cần quản lý công ty của mình à.”