Chương 1309
Hoắc Anh Tuấn cười, môi mỏng cong lên, đôi mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng, cả người tỏa ra hào quang mê người, có thể làm cho người khác mềm nhũn.
Trái tim Khương Tuyết Nhu đập lệch nhịp, cô nhanh chóng nghiêng đầu qua một bên.
Trong lòng thầm mắng một câu Hồng nhan họa thủy”.
. . .
Đây là lần đầu tiên Khương Tuyết Nhu chính thức đến nhà họ Hoắc.
Mặc dù nhà họ Hoắc không xa hoa rộng lớn như sơn trang trước kia, nhưng trong sân được sắp xếp ngăn nắp, trong phòng khách vang vọng tiếng cười của bọn nhỏ, có vẻ ấm áp hơn rất nhiều.
Cô vừa xuống xe, Hiểu Khê và Hiểu Lãnh vui vẻ chạy tới.
Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Hai đứa nhóc vùi vào lòng cô.
Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy trong lòng được lấp đầy, nếu như không có người phá bầu không khí nào đó bỗng nhiên xuất hiện. . . .
Các bé cưng, ba cũng rất nhớ các con.” Hoắc Anh Tuấn đi tới ôm chặt ba mẹ con từ phía sau, đặt cằm lên đầu Khương Tuyết Nhu.
Hoắc Anh Tuấn, anh làm gì vậy.” Trong sân nhà họ Hoắc, anh lại ôm cô ngay trước bọn nhỏ, khuôn mặt Khương Tuyết Nhu nóng lên.
Dù sao cô và anh đã ly hôn, nhà họ Hoắc còn có nhiều người như vậy, lỡ có ai nhìn thấy thì rất xấu hổ.
Em không nghe thấy anh nói à.” Hoắc Anh Tuấn dùng một tay ôm phía sau hai đứa bé, tay kia ôm eo Khương Tuyết Nhu: Anh nói anh nhớ các bé cưng của anh, chỉ có em được ôm, anh không thể ôm à.”
Anh muốn ôm thì
Anh ôm cả ba người, bởi vì ba người đều là bé cưng của anh.” Hoắc Anh Tuấn cười tủm tỉm hôn lên trán cô.
Khương Tuyết Nhu: . . .”
Ba thật là mặt dày.” Hiểu Lãnh nói ra tiếng lòng của mình: Ba muốn chiếm tiện nghi của mẹ thì có.”
Hiểu Khê gật đầu: Cha cặn bã, sao cha lại biến thành như vậy, cha vẫn là cha cặn bã, hung dữ, lạnh lùng mà con biết sao.”
Khương Tuyết Nhu gật đầu, đây cũng là điều cô muốn nói.
Các con suy nghĩ nhiều rồi, ba còn cần chiếm tiện nghi của mẹ các con à, ba đã từng ôm từ trên xuống dưới của mẹ các con rồi.” Hoắc Anh Tuấn nói lý lẽ.
Hiểu Khê và Hiểu Lãnh ngẩn người.
Hiểu Khê nói: Mẹ, mẹ và cha cặn bã tái hợp sao?”
Trán Khương Tuyết Nhu hiện đầy vạch đen.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì giọng kích động của bà cụ Hoắc truyền tới: Cái gì, hai đứa tái hợp sao?”
Dì Tần cũng cười vui vẻ: Tốt lắm, nếu lúc trước không có nhiều hiểu lầm thì các người cũng sẽ không chia tay.”
Hoắc Nhã Lam cũng phức tạp thở dài: Cũng tốt, bọn nhỏ sẽ lớn lên trong gia đình hoàn chỉnh, sẽ khỏe mạnh hơn.”
Ông cụ Hoắc Lão ngồi trên xe lăn ho nhẹ một tiếng: Nếu hai đứa đã tái hợp thì sau này đừng chia tay nữa.”