Chương 1419
Là chủ nhân của Lục Thiên Bảo nhưng lại không thể chân thành bảo vệ thuộc hạ, lại tái hợp với người chặt ngón tay của anh ấy, Khương Tuyết Nhu cảm thấy mình thật có lỗi.
Hoắc Anh Tuấn yên lặng nhìn cô, chậm rãi lời nói cũng ít .
Mặc dù biết mình cùng Khương Tuyết Nhu tái hợp, nhưng anh biết một số tổn thương là không thể bù đắp.
Lúc trước khi chặt nó Khương Tuyết Nhu nói rằng nếu chặt ngón tay thì nó sẽ không mọc lại, nhưng anh vẫn bất chấp chặt nó .
Cho dù đã bị Nhạc Hạ Thu lợi dụng, nhưng mỗi lần nghĩ lại, anh thật sự không thể từ chối trách nhiệm
… …
Biệt thự Hoắc Gia.
Trời đã về khuya, Hoắc Anh Tuấn không ngủ.
Anh ấy đứng trước cửa sổ một lúc lâu, cuối cùng cầm một con dao lên và chặt một ngón tay của mình.( ối dồi ôi e hơi bị phục anh đấy)
Đêm khuya, Quý Tử Uyên nhận được điện thoại khẩn cấp, vội vàng đến bệnh viện ngay lập tức.
Bác sĩ đã quấn xong vết thương cho Hoắc Anh Tuấn, Quý Tử Uyên nhìn ngón tay bị thiếu của anh, trong mắt lóe lên vẻ ảm đạm, “Hoắc Anh Tuấn, anh bị bệnh à?”
“Chỉ là một ngón tay, không phải bàn tay.” Hoắc Anh Tuấn kéo đôi môi mỏng không chút máu của mình. “Chính là như vậy, không ai nợ ai, sẽ không còn khoảng cách giữa tôi và cô ấy nữa.”
“Đồ điên.” Quý Tử Uyên chửi rủa, “Cho nên tôi mới ghét tình yêu. Anh nói chuyện với Dung Đức giống như điên rồi, một người còn nằm trong phòng, còn anh…”
“Tử Uyên, anh không hiểu sao, tình yêu đôi khi có thể làm tổn thương người ta, nhưng có khi nó rất ngọt ngào, nó còn ngọt ngào hơn cả khi anh trải qua một cuộc đại phẫu thuật và kiếm được hàng trăm tỷ đô la.”
Hoắc Anh Tuấn cười nhạt, “Một ngón tay, có thể đổi lấy một mối quan hệ trọn vẹn, tôi nghĩ cũng đáng, hơn nữa tôi không thích mắc nợ người
Quý Tử Uyên cứng họng.
Anh ngồi ở mép giường bệnh, cả người đột nhiên xuất thần, “Hoắc Anh Tuấn, anh có tin người chết sẽ báo mộng không.”
Hoắc Anh Tuấn giật mình, “Không biết, có chuyện gì sao?”
Quý Tử Uyên nói sơ qua về chuyện xảy ra với Nguyễn Nhan hôm nay, “Nếu chuyện này không phải là thật, thì làm sao Nguyễn Nhan có thể biết tro của Sầm Gia Hân không phải là người, lại còn đem tro của Nhạc Hoàng Bách đi một nơi khác.”
Hoắc Anh Tuấn hơi sững sờ, một lát sau mới nói: “Thế gian đầy bất ngờ, nếu Nhạc Tiếu Nhi thật sự đã chết, thì những gì Nguyễn Nhan nói có thể là sự thật. Người chết báo mộng cũng không có gì lạ.”
“Anh cho rằng… cô ấy đã chết?” Quý Tử Uyên sững sờ, đầu óc không khỏi lóe lên năm đó Nhạc Tiếu Nhi dưới người anh, dáng bộ thẹn thùng.
Anh không biết tại sao mình lại nhớ rõ như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên của anh.
Chuyện này không ai biết, ngay cả Nhạc Tiếu Nhi, Hoắc Anh Tuấn, Tống Dung Đức.
“Chẳng lẽ cô ấy có thể còn sống ?” Hoắc Anh Tuấn kỳ lạ nhìn anh, “Làm sao anh có thể nói về cô ấy không lý do, không nên…”
“Có lẽ… Tôi nghĩ cái chết của cô ấy có liên quan đến tôi.” Sắc mặt Quý Tử Uyên trầm xuống, “Sau khi bộ mặt thật của Nhạc Hạ Thu bị vạch trần, tôi càng tin những gì Khương Tuyết Nhu nói là thật. Cô ấy không có hại Hạ Tuyền, nhưng tôi đã thuê luật sư và tống cô ấy vào tù. Tai nạn của cô ấy đã khiến nhà họ Nhạc bị hủy diệt. ”