Chương 1437
Nhạc Hạ Thu tức hổn hển: “Đây không phải là sự thật.”
Nhạc Trạch Đàm cười lạnh: “Đây là sự thật, mỗi lần cô bị thương rất nhẹ nhưng bảo tôi nói quá lên ở trước mặt Hoắc Anh Tuấn.”
Sắc mặt Nhạc Hạ Thu khó chịu, cả người run rẩy.
Nhạc Trạch Đàm không buông tha nói: “Cô là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác, làm cho Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu xảy ra mâu thuẫn, có lần cô cố tình bị thương để tôi nói với Hoắc Anh Tuấn chuyện cô muốn căn biệt thự ở bờ biển, cô muốn vào nơi Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn từng thân mật với nhau, sau đó cô sẽ khoe khoang và đả kích Khương Tuyết Nhu.”
“Thậm chí năm đó Khương Tuyết Nhu mang thai song sinh, cô nói với tôi chờ Hoắc Anh Tuấn giao con cho cô thì nhất định sẽ xử lý hai đứa bé.”
“. . .”
Nhạc Trạch Đàm kể ra từng chuyện một.
Tất cả mọi người trong tòa án kinh ngạc đến ngây người.
Thậm chí có người không nhịn được bàn tán.
“Không phải trước đó cô ta nói mình là người bị hại sao, Hoắc Anh Tuấn phản bội cô ta, cưới người khác, sau đó dỗ ngon dỗ ngọt cô ta.”
“Cuối cùng cô ta mới là kẻ thứ ba.”
“Đúng là thủ đoạn, suýt nữa bị cô ta lừa gạt.”
“Cô ta không chỉ thủ đoạn mà còn xấu xa, ác độc, đứa bé sơ sinh cũng không buông tha.”
“Đúng thế, đứa bé là
“Tôi nói Hoắc Anh Tuấn đúng là ngu ngốc, dù sao anh ta là người giàu nhất nước Nguyệt Hàn lại bị một người phụ nữ gài bẫy.”
“Quên đi, Hoắc Anh Tuấn cũng cặn bã, một cây làm chẳng nên non, anh ta chẳng phải là đàn ông tốt, nếu không thì cũng không bị Nhạc Hạ Thu lừa gạt, một chân đạp hai con thuyền, đúng là đáng đời.”
“Vô tội nhất là Khương Tuyết Nhu và đứa bé.”
“. . .”
Tống Dung Đức ngồi dưới nghe tiếng mọi người bàn tán.
Khuôn mặt đào hoa yếu ớt ngày càng trắng bệch có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Anh ta tưởng rằng Nhạc Hạ Thu chỉ thấy sang bắt quàng làm họ, ham hư vinh, không ngờ cô ta ác độc, tàn nhẫn hơn anh ta nghĩ.
Anh ta không thể chấp nhận được chuyện Nhạc Hạ Thu còn định làm hại con của Anh Tuấn.
Đây là sự thật sao?
Một người đáng sợ cỡ nào mới có thể làm ra chuyện đó.
Trước kia trong lòng anh ta, cô ta là người ngây thơ, hiền lành.
Bây giờ anh ta phát hiện những từ ngữ này hoàn toàn không liên quan đến cô ta.
Anh thuở thiếu thời khắc cốt minh tâm thanh xuân thầm mến, cho tới bây giờ đều là một cái ngụy trang ra tới hình tượng.
Anh chính là một chuyện cười.