“Đúng vậy.” Lâm Minh Kiều cũng vội vàng nhảy ra đỡ cô ấy: “Hôm nay Luật sư Hoắc đã giúp cô ấy rất nhiều. Chắc cô ấy mời Luật sư Hoắc đi ăn tối riêng” “Đúng, đúng, tôi đã đặt chỗ rồi, chúng ta đi trước đi. Khương Tuyết Nhu vội vàng thu dọn đồ đạc kéo Hoắc Anh Tuấn ra cửa.
Nếu cô còn không rời đi nữa, cô lo lắng mình vừa thoát khỏi một cơn tai ương, nhưng tiếp theo lại chết dưới ma chưởng của Hoắc Anh Tuấn mất.
Nhưng Lương Duy Phong và Lục Thanh Minh đã cau mày khi thấy cô ấy kéo Hoắc Anh Tuấn đi.
Đặc biệt là Lương Duy Phong, anh ta đã có vài lần qua lại với Hoắc Anh Tuấn. Người này kiêu ngạo, bình thường đều không thích đụng chạm, vậy mà Khương Tuyết Nhu có thể kéo cánh tay của anh?
Anh ta đột nhiên nhớ tới lần trước hai người bọn họ đồng thời biến mất ở nhà hàng, đột nhiên cảm thấy quan hệ giữa hai người có lẽ không đơn giản như vậy.
Lục Thanh Minh nhìn cũng rất khó chịu trong lòng, không thể làm gì khác hơn ngoài ngăn Lâm Minh Kiều còn chưa rời đi: “Quan hệ của Tuyết Nhu với luật sư Hoắc có vẻ khá tốt, không phải là luật sư Hoắc thích Tuyết Nhu đấy chứ?” “Đúng rồi, cô nói bạn của cô biết Luật sư Hoắc, bạn của cô là ai?” “Nghe nói khó mà mời được luật sư Hoắc đệ đơn kiện. Cho dù có thể mời được anh ấy cũng phải trả một cái giá cao ngất trời. Tuyết Nhu có nhiều tiền như vậy sao?”
Anh ta hỏi rất nhiều, Lâm Minh Kiều sốt ruột nói: “Liên quan quái gì đến anh kia chứ? Đồ cặn bã, cút đi.” “Cô..” Thanh Minh đỏ bừng cả mặt mày. “Anh phải biết là nếu không phải vì nể nang anh lúc Tuyết Nhu bị bắt vào sở cảnh sát anh cũng ra sức cứu cậu ấy thì tôi đã cầm túi đập anh sớm rồi.”
Lâm Minh Kiều khịt mũi, nghênh ngang mà đi.
Bãi đậu xe ở tầng dưới.
Ngôn Minh Hạo lái xe phía trước, hai người ngồi ghế sau im lặng.
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu nhìn điện thoại di động, mắt nhìn thẳng.
Chỉ là hơi lạnh tỏa ra từ người anh khiến trong xe có cảm giác như bật điều hòa, hơi lạnh buốt người.
Khương Tuyết Nhu thỉnh thoảng