Khi cô đi lại và lau khuôn mặt đẹp trai của anh một lần nữa, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh trở nên nóng bỏng.
Khương Tuyết Nhu hai má ửng hồng bởi cái nhìn chăm chăm của anh, ánh mắt cô vội vàng cụp xuống, nhưng cô không biết cái bộ dáng đó của mình nói lên không biết bao dieu.
Sợi dây trong tâm trí của Hoắc Anh Tuấn dường như sắp đứt ra, anh đột nhiên giữ chặt eo cô: “Cái kì gì đó đã xong chưa?”
Khương Tuyết Nhu hơi sững sờ, không kịp phản ứng, chỉ là gật đầu trong tiềm thức.
Ngay sau đó, cơ thể của cô bị anh ôm ngang. “Anh làm gì vậy?” Cô sợ hãi ôm lấy cổ anh. “Khương Tuyết Nhu, tôi thừa nhận kỹ năng dụ dỗ của em càng ngày càng tốt.” Giọng Hoắc Anh Tuấn như cổ kìm nén, ôm cô lên phòng ngủ trên tầng.
Khương Tuyết Nhu sắp phát điên rồi, cô dụ dỗ ai lúc nào? Rõ ràng là anh đã bảo cô lau cho anh kia mà? Không phải khả năng tự kiềm chế của anh cao lắm à? Không phải anh chế tối nhìn chán mắt à?
Khương Tuyết Nhu run rẩy toàn thân cho đến khi cô bị ném lên giường.
Mặc dù đã sớm ngờ có ngày này khi ký hợp đồng nhưng cô vẫn rất sợ hãi, dù sao trước đây đã để lại một cái bóng đen quá sâu.
Hoắc Anh Tuấn nhéo nhéo chóp mũi nhỏ nhắn của cô, mười phần mập mờ.
Khương Tuyết Nhu: “…” “Chờ đã.” Khương Tuyết Nhu ấn ngực, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt đau khổ, “Chúng ta không thể làm chuyện này, tôi không xứng với anh. “Em khả biết mình đấy.”
Hoắc Anh Tuấn dừng lại, rất hứng thú nói.
Khương Tuyết Nhu bị nghẹn, nhằm mất tiếp tục giả vờ khổ sở. “Kể từ khi biết thân phận của anh, anh là một luật sư cao cao tại thượng, còn tôi chỉ là một nhà thiết kế nhỏ không có ai để dựa vào. Giữa chúng ta có sự khác biệt rất lớn. Tôi không thể dùng thân thể để tiện của mình để kéo anh xuống. Đây là một sự xúc phạm.” “Trước đây không phải em luôn muốn bò lên giường của tôi sao?” Hoắc Anh Tuấn nhưởng mày.
Đó còn không phải là vì tôi tưởng