Chương 1496
Không ngờ suy nghĩ của Tống Quân Nguyệt và cô lại giống nhau.
Trước kia, cô luôn cảm thấy Tống Quân Nguyệt lạnh lùng vô tình, cũng không phải không tốt.
. . .
Nhà họ Tống.
Lâm Minh Kiều đã chuẩn bị tâm lý bị mắng, nhưng khi Chung Nghệ Vi lo lắng đi tới sờ mặt cô, trong cổ họng có thứ gì đó kẹt lại.
“Con rất đau đúng không.” Chung Nghệ Vi khẽ thở dài.
“Dì. . . .” Lâm Minh Kiều há miệng, dòng nước ấm dâng trào trong lòng.
Mặc dù cô là con gái nuôi của nhà họ Tống nhưng cô không có nhiều tình cảm với nhà họ Tống, cô luôn cảm thấy nhà họ Tống đối xử tốt với mình bởi vì đứa bé.
“Được rồi, con đừng nói nữa, dì nghe Quân Nguyệt nói rồi, tên họ Giang kia rất quá đáng.” Chung Nghệ Vi thở hồng hộc nói với Tống Quân Nguyệt: “Bọn họ biết Minh Kiều là người nhà họ Tống lại còn dám lớn lối như vậy, mẹ không muốn nhìn thấy sản phẩm của Giang Thị được đưa ra thị trường.”
Giang Thị không có sản phẩm nào được đưa ra thị trường thì Giang Thị sẽ sụp đổ.
“Mẹ, còn có nhà họ Tân.” Tống Dung Đức vội vàng nói.
“Yên tâm đi, chuyện này sẽ không kết thúc như thế.” Chung Nghệ Vi hừ lạnh một tiếng, vô cùng khí phách.
“Dung Đức, con làm tốt lắm.” Ông cụ Tống hiếm khi khen ngợi Tống Dung Đức.
“Ông nội. . . .” Tống Dung Đức được khen mà sợ, khuôn mặt hơi đỏ lên, có chút xấu hổ: “Lúc đó con nóng máu lên nên không nghĩ được nhiều, lại gây phiền phức cho nhà họ Tống rồi.”
“Nhà họ Tống không muốn gây phiền phức không
Lâm Minh Kiều do dự một chút rồi gật đầu.
Cô cũng không muốn về hoa viên Tân Giang, nếu là lúc trước cô có thể đi tìm Khương Tuyết Nhu, nhưng bây giờ Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn tái hợp, cô cũng không thể đến làm bóng đèn.
Sau khi cô ăn cơm tối xong thì lên lầu nghỉ ngơi.
Từ khi cô mang thai, nhà họ Tống cũng sắp xếp cho cô một căn phòng ngủ, không thiếu gì cả.
Cô tắm xong thì đi ra ban công, định ngắm cảnh đêm.
Vườn hoa nhà họ Tống rất đẹp, nước chảy qua cầu nhỏ theo phong cách cổ xưa, hơi giống như đình Giang Nam.
Cô vừa đi ra ngoài không bao lâu thì Tống Dung Đức cũng đi ra từ ban công bên cạnh.
Anh ta vừa tắm rửa xong, thân dưới. . . Quần soóc nhỏ, phía trên không mặc áo.
Có lẽ anh ta không ngờ có người ở bên cạnh, anh ta còn duỗi lưng một cái, sau đó nhìn thấy Lâm Minh Kiều thì bốn mắt nhìn nhau, hai người mở to mắt.
Mặc dù hai người đã ngủ qua, nhưng dưới tình huống đó, Lâm Minh Kiều cũng không nhìn kỹ, ánh mắt của cô vô thức rơi xuống quần lót của anh ta, vẫn là màu hồng. . . .
Khóe miệng cô giật giật.
Người đàn ông lẳng lơ này.