Chương 1505
Buổi chiều đích thân người của Cục hộ tịch đến làm đăng ký kết hôn cho hai người.
Không bao lâu, giấy đăng náy kết hôn đã được Lâm Minh Kiều cầm trên tay.
Tất cả mọi người trong Tống gia đều rất vui mừng, Tống Vương Quý trực tiếp tặng cho Lâm Minh Kiều một biệt thự, “Nguyên lai đây sẽ là phòng tân hôn của cô và Dung Đức. Vị trí cách nhà không xa, là 1.500 mét vuông, thêm hai người giúp việc.”
Lâm Minh Kiều chỉ cảm thấy giấy chứng nhận bất động sản trong tay rất nặng, người dân sống ở khu vực này đều giàu có và quyền lực, cho nên chỉ có khu vực này trong toàn bộ thủ đô mới có an ninh tốt nhất, cũng dẫn đến tất đất tất vàng. Căn biệt thự như vậy thôi mà có giá hơn cả chục tỷ đồng.
“Ba đã tặng nhà, mẹ không biết tặng cái gì, vậy để mẹ tặng con một cái ván giặt đồ.” Chung Nghệ Vi mỉm cười đưa tấm ván lại.” Dung Đức mà chọc con giận, bắt nó quỳ xuống, không quỳ, con có thể gọi cho mẹ.”
“Mẹ …” Tống Dung Đức cả người đều không tốt.
“Dì à, cám ơn dì, con rất thích món quà này.” Lâm Minh Kiều cười nói.
“Còn gọi là Dì sao, nên đổi thành Mẹ rồi.” Chung Nghệ Vi sờ sờ tóc cô, cảm giác rất vui, cuối cùng cũng có được thứ mình muốn.
… …
Bốn giờ chiều.
Tống Vương Quý trực tiếp đưa hai người tới tập đoàn Tống thị tổ chức họp báo.
Vì vấn đề này liên quan đến tổng thống tương lai, nên hầu hết các phóng viên của Nguyệt Hàn đều có mặt.
“Chủ tịch Tống sao lại là ông, Tống bộ trưởng đâu, ông ấy không giải thích gì về việc con gái mình bắt nạt người khác sao?”
“Lâm Minh kiều có ý định xin lỗi nhưng lúc này nói lời xin lỗi không có lợi ích gì? Cô làm
“Nghe nói lúc trước Lâm tiểu thư cặp kè với chủ tịch Giang thị, sau đó cô ấy chia tay, nhưng thấy Giang Bồi Viễn đã có bạn gái mới, cô ấy không bằng lòng nên dọa Giang Bồi Viễn nếu không chia tay với bạn gái hiện tại của anh ấy. Sẽ đối phó với Giang thị. ”
“Nghe nói Tống đại tiểu thư còn nói muốn đối phó Giang thị cùng Tân gia, đây là thật sao?”
“Tống Gia chuyện này phải xin lỗi.”
“Còn ngày kia, không phải Tống gia đã trục xuất Tống Dung Đức ra khỏi Tống gia sao? Sao lại trở về nhanh như vậy? Tống Gia là nói chơi sao?”
“…”
Một số phóng viên bị đối thủ cạnh tranh của Tống Nguyên mua chuộc vượt lên trước hỏi đặt vấn đề làm khó.
Tống Vương Quý không hổ danh là người từng trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, từ đầu tới cuối vẫn luôn bình tĩnh.
Mãi đến hơn mười phút sau, cổ họng phóng viên khô khốc, rốt cuộc chịu không nổi: “Sao ông không trả lời một câu? Có phải lương tâm cắn rứt không.”
“Xin lỗi, cậu đã cho chúng tôi cơ hội trả lời câu hỏi chưa.” Đôi mắt sắc bén của Tống Vương Quý rơi vào người phóng viên, chỉ cần một ánh mắt, một lời nói, trái tim của phóng viên đã run lên.
“Ừm, hôm nay tôi tổ chức họp báo bởi vì chuyện này càng ngày càng lớn, khiến Tống gia chúng tôi gặp rất nhiều rắc rối.” Tống Vương Quý nhẹ giọng nói, “Hôm nay tôi đến cùng với con dâu và Con trai để xin lỗi.”