Chương 1519
Hoắc Anh Tuấn khó chịu, “Em nói đúng, nhà chúng ta, em định đoạt.”
“Ma Ma quyền lực.” Hiểu Khê cùng Hiểu Lãnh thuận gió đẩy thuyền.
Hiểu Khê nói những chuyện này rất bình thường, nhưng Hiểu Lãnh, Khương Tuyết Nhu nhìn thoáng qua Hiểu Lãnh, đứa nhỏ này mặc dù vẫn là lãnh đạm, nhưng sau khi cô tái hợp với Hoắc Anh Tuấn, cậu nhóc có vẻ vui vẻ hơn một chút.
… …
Ngày hôm sau.
Hoắc Anh Tuấn tự mình lái xe đưa Khương Tuyết Nhu ra sân bay.
“… Tôi họ Lữ, tên Hiệp.” Khương Tuyết Nhu nở một nụ cười ranh mãnh rồi rời đi.
Thương Mỗ sững người trong hai giây, Lữ hiệp, nữ hiệp?
Nó thật sự rất thú vị.
Anh nhấc chân dài rời khỏi đây, vừa lên xe liền nhận được điện thoại của Khương Tụng: “Thằng nhóc, con lẻn đến Nguyệt Hàn trước mẹ à?”
“Mẹ, con mới đến Thanh Đồng tối hôm qua.” Thương Mỗ cười khúc khích, “Con muốn về thăm quê mẹ trước? Thu xếp xong mọi việc ở đây, ba và mẹ sẽ trực tiếp qua có chổ ở liền. Được rồi, con sáng nay đi gặp cậu và mợ, hỏi thăm nghĩa địa ông bà, tính sau sẽ đi cúng ”.
Khương Tụng nghe xong cũng quên giáo huấn anh, sau khi im lặng hỏi: “Cậu và mợ của con thế nào?”
“Không tốt lắm. Họ đã ở tù mấy năm, cũng đã khá lớn tuổi, nhưng bác của con đối với mẹ vẫn có chút coi như anh em ruột thịt.”
Thương Mỗ nói: “Vì để đề phòng vạn nhất, con còn cố ý đến nhà cũ Khương Gia gần đó nghe qua, nơi này đã từng xác thực có cái tên Khương Gia, cũng có con gái gọi là Khương Tụng, chẳng qua hơn hai mươi năm trước ngay tại bờ biển xảy ra chuyện, Khương Thái Vũ cũng có hai người con gái, một người là Khương Tuyết Nhu, một người là Khương Kiều Nhân, Khương Tuyết Nhu từ nhỏ ở bên người nuôi lớn, Khương Kiều Nhân khi còn bé bị lừa bán, về sau tìm trở về.”
“Con nghi ngờ Kiều Nhân nói là giả sao?” Khương Tụng nhíu mày,
“Con biết, không phải con đề phòng,”Thương Mỗ nói, “Mẹ, không hổ là Thanh Đồng có thể sản sinh ra người đẹp nhiều như vậy, con đến Thanh Đồng chưa đầy một ngày, liền gặp được người vẻ đẹp có thể so sánh với mẹ hồi còn trẻ, cô ấy là cô gái phương Đông đẹp nhất mà con từng thấy, ngoại trừ mẹ. Mẹ mặc dù cũng xinh đẹp, chẳng qua cũng không trẻ tuổi. . . .”
“Thằng nhóc thúi, con dám nói mẹ không còn trẻ, con muốn chết.” Tiếng gầm thét của Thương Dục Thiên đột nhiên từ bên trong truyền ra.
Thương Mỗ tay run một cái, không ngờ cha mình đang nghe, biết mẹ là bảo bối của Thương Dục Thiên , “Ba, con sai rồi. Cô ấy so với Ma Ma kém hơn một chút, con cảm thấy vậy.” .. Con đối với cô ấy gặp một lần liền khuynh tâm. ”
“Phốc ….” Khương Tụng đang uống nước sợ đến mức phun ra ngoài, sau đó ho dữ dội.
“Vợ à, em có sao không.” Thương Dục Thiên nhanh chóng vỗ vỗ lưng Khương Tụng lo lắng, hét vào điện thoại, “Thương Mỗ, con muốn chết sao? Lén lút đi Nguyệt Hàn không nói vậy mà vừa đến liền nghĩ đến tán gái, quên việc chính sự à.”
“Ba, con không quên. Con là tình cờ gặp được cô gái đó, cô ấy đã cứu con.” Thương Mỗ cười nói, “Con dường như hiểu được. Ba nói lúc trước gặp phải mẹ con một chút liền yêu thương cả đời, chẳng qua cô ấy giống như lớn hơn con mấy tuổi, hai người sẽ không để tâm chứ.”
“Thằng ranh con, nếu con dám tìm một người phụ nữ lớn tuổi hơn con, xem ba không đánh gãy xương cốt của con.” Thương Dục Thiên cảnh cáo, “Thân phận của con không tầm thường. Người phụ nữ mà con cưới sau này nhất định phải có thân phận cao quý. Có một số chuyện, con nghĩ cùng đừng nghĩ.”