Chương 1590
Vẻ mặt u ám của nguyễn Nhan biến thành biểu cảm oan ức, không biết
làm sao, giống như cô gái nhỏ ngây thơ: “Em cho chị ấy uống thuốc, bệnh của chị ấy quá nghiêm trọng.”
“. . .”
Trong một góc.
Điếu thuốc thứ hai trong tay Quý Tử Uyên cũng nhanh chóng cháy hết.
Anh hút một hơi, trong lỗ mũi hừ ra tiếng mang theo sự gợi cảm.
Người phụ nữ kia. . . , thật sự làm cho anh quá nhiều bất ngờ.
Đạo diễn Khâu là người theo đuổi sự hoàn mỹ, diễn xuất của cô cũng không hề có tỳ vết.
Sau đó Giang Hữu Nam sẽ tự tay giết chết Nguyễn Nhan, Nguyễn Nhan toát ra sự tuyệt vọng, căm hận, thứ tự rõ ràng, giống như một người thật đã từng yêu, từng hận, từng tuyệt vọng và từng chết vậy.
Quý Tử Uyên dập điếu thuốc trong tay xuống rồi quay người rời đi.
“OK.”
Đạo diễn Khâu giơ ngón tay cái.
Cuối cùng cảnh diễn cũng kết thúc.
Nguyễn Nhan dùng khăn giấy xoa nước mắt, sau đó bình tĩnh đi tới: “Đạo diễn Khâu, có được không.”
Đạo diễn Khâu nghiêm túc đánh giá cô, cô vừa diễn xuất một phân đoạn rối ren, thậm chí diễn viên đầy kinh nghiệm như Giang Hữu Nam cũng cần có thời gian thoát vai, mà cô thật sự có thể thu lại diễn xuất nhanh chóng như thế.
Trời sinh cô phải là diễn viên.
Đáng tiếc, đáng tiếc cô không phải là nữ chính, nếu không thì. . . .
Đạo diễn Khâu thở dài trong lòng.
“Cô có thể ở lại.” Đạo diễn Khâu gật đầu, nói với tổ quản lý: “Cậu sắp xếp
Đạo diễn Khâu nói xong thì rời đi.
Nguyễn Nhan cũng rời đi.
Tất cả mọi người nhìn bóng lưng của cô, cả đám đều không dám tin, có người thật sự có thể quay một lần đã qua trong phim của đạo diễn Khâu.
Mà Nguyễn Nhan đối diễn với ảnh đế Giang Hữu Nam lại không hề bối rối, thậm chí hoàn toàn có thể bùng nổ diễn xuất với ảnh đế, nổi bật lên nhân vật nữ chính Thang Nhược Lan nhạt nhòa như tờ giấy.
Thang Nhược Lan được trợ lý đỡ dậy thì trong lòng oán hận đến nghiến răng, cô ta không ngờ diễn xuất của Nguyễn Nhan lợi hại như vậy.
Cô ta nhất định phải khiến Nguyễn Nhan rời đi, nếu không thì đến lúc phim được công chiếu, Nguyễn Nhan sẽ đè bẹp diễn xuất của cô ta.
Dường như cô ta nghĩ đến gì đó.
Thang Nhược Lan vội vàng nhìn thoáng qua chỗ góc thì phát hiện Quý Tử Uyên đã rời đi.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm lại có chút chán nản, vừa rồi Quý Tử Uyên chắc chắn đã nhìn thấy.