Chương 1598
“Cô dựa vào vai tôi ngủ.” Quý Tử Uyên nhíu mày: “Cô không cảm thấy mình nên bồi thường cho tôi sao?”
“Tôi sẽ cho kiếm thêm tiền cho công ty.” Nguyễn Nhan nói xong thì nhìn ngoài cửa sổ, cô phát hiện đã đến khu nhà mình.
Nhưng sao anh biết cô ở chỗ này.
Cô nghĩ lại thì công ty biết địa chỉ của mình, anh đúng là không gì không làm được.
“Tiền?” Quý Tử Uyên kéo môi: “Thật ngại quá, tôi không bao giờ thiếu tiền.”
“Vậy tôi không có cách nào khác.” Nguyễn Nhan mở cửa muốn xuống xe.
Một bàn tay nắm tay cô lại, dùng sức kéo một cái, cô không kịp chuẩn bị ngã vào lòng anh.
“Quý Tử Uyên, anh buông tay ra.” Nguyễn Nhan vô thức chống lên thì nghe thấy người đàn ông hít mạnh vào.
“Nguyễn Nhan, cô đè tay lên đâu đó?” Quý Tử Uyên mập mờ hỏi.
Nguyễn Nhan cúi đầu nhìn thì phát hiện mình đè lên chỗ không thể đè nhất, nhưng. . . Cô đặt lên trên đùi của anh, chẳng qua phản ứng của anh có chút mãnh liệt.
Cô có chút ngây người thốt ra: “Quý Tử Uyên, anh đói khát như vậy à, Thang Nhược Lan không thỏa mãn được anh sao.”
“Nguyễn Nhan, cô nói xem hôm nay cô quyến rũ tôi mấy lần, lần nào tôi cũng chỉ có thể chịu đựng.”
Quý Tử Uyên nở nụ cười chứa đầy mập mờ và u ám. Nguyễn Nhan há miệng, cô vừa muốn mở miệng thì Quý Tử Uyên cắt ngang:
“Cô đừng giải thích, tôi đi đến phòng cô để tính sổ, kết quả cô lại đi tắm, cô đi tắm thì thôi đi, cô còn không mặc quần áo, sau đó cô dựa
Anh ghé vào bên tai cô,nói mấy chữ cuối, tràn đẩy mập mờ. Nhưng Nguyễn Nhan không cảm thấy mập mờ, cô nhíu mày, cảm thấy buồn nôn, Quý Tử Uyên nhìn vẻ mặt của cô thì có chút tức giận.
“nguyễn Nhan, mẹ nó cô là tảng đá à.” Cho dù một người đàn ông bị trêu
chọc như vậy cũng sẽ có phản ứng.
“Không phải.” Nguyễn Nhan nói thật, im lặng rồi nói: “Nếu anh độc thân, tôi có thể sẽ đối xử khác một chút, nhưng anh sắp kết hôn còn chạy tới trêu chọc phụ nữ, tôi là cô gái đứng đắn, anh làm cho tôi cảm thấy anh. . . .”
“Tôi là cái gì?” Quý Tử Uyên thấy cô muốn nói lại thôi thi không kiên nhẫn cắt ngang.
“Rất cặn bã.” Nguyễn Nhan nói ra: “Hành vi của anh làm cho người ta phản cảm, nhưng anh lại đắm chìm vào đó, cho rằng mình rất sang chảnh.”
Khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên đen lại, một chút mặt mũi còn lại cũng mất.
“Nguyễn Nhan, cô rất lợi hại.” Anh cười cười, bỗng nhiên dùng sức đẩy cô ra ngoài: “Cút.”
Nguyễn Nhan nhanh chóng cút đi, sau đó cô ra phía sau lấy vali của mình.
Quý Tử Uyên nhìn cô không thèm quay đầu lại thì rút điếu thuốc ra nhưng không châm lửa mà bẻ nát.
Một lát sau, anh lại nở nụ cười.
Làm cho tài xế rùng mình.