Chương 1602
Hoắc Anh Tuấn gật đầu: “Không sai, Tử Uyên, nếu như người ta từ chối thì thôi đi, đừng hại người ta.”
Tống Dung Đức cười nói: “Yên tâm, Tử Uyên không phải là người ép buộc người khác.”
Quý Tử Uyên: “. . .”
Anh sẽ không bắt buộc người khác.
Nhưng Nguyễn Nhan đáng ghét kia, hết lần này tới lần khác làm cho anh ngứa ngáy.
. . .
Hôm sau.
Nguyễn Nhan hiếm khi không làm việc nên ngủ một giấc đến khi tự tỉnh lại.
Cô rời giường định ăn sáng thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.
“Cô Nguyễn, tôi nhận được tin tức ở sở cảnh sát, sau khi Sở Minh Khôi bị bắt thì nói năm đó ông ta thiêu chết Nhạc Hạ Tuyền rồi vu oan cho cô, Nhạc Tiếu Nhi là vô tội, trước mắt cảnh sát đã huỷ bỏ tội danh của Nhạc Tiếu Nhi.”
Nguyễn Nhan đang chiên trứng, cô nghe thấy tin tức thì không nhúc nhích, đến khi bên kia gọi cô: “Cô Nguyễn, cô. . . Đang nghe sao?”
“Ừ.” Nguyễn Nhan lật trứng nói: “Người đã chết rồi, cha mẹ của cô ấy cũng chết hết, hủy bỏ tội danh thì còn có ích gì?”
Người bên kia im lặng.
“Cảm ơn, tôi cúp máy đây.” Nguyễn Nhan đặt điện thoại xuống, sau đó tắt bếp, nhắm mắt lại.
Cô sống lại một lần nữa, cho tới bây giờ cô chưa từng cảm thấy uất ức.
Có lẽ thi thể của cô đã bị cá ăn sạch sẽ, bây giờ nói cô là vô tội, ha ha.
Nguyễn Nhan chống tay lên bếp nở nụ cười, hốc mắt đỏ lên.
Thì ra năm đó Sở Minh Khôi đã hại cô, nhưng cô và Sở Minh Khôi không có thù oán nào.
Một gia đình hoàn hảo bị phá
Cô không còn tâm trạng ăn sáng, lúc giữa trưa cô mở cửa đi xuống lầu vứt rác.
Cô vừa xuống lầu thì một bóng người bỗng nhiên đi ra từ cầu thang: “Nguyễn Nhan. . . .”
Nguyễn Nhan nhìn thấy người này thì đáy lòng hiện lên sự chán ghét, cô quay người, không muốn vứt rác nữa, nhưng người phía sau nắm lấy tay cô.
“Nguyễn Nhan, ba là ba con.” Nguyễn Chí Quân nắm lấy tay cô.
“Buông tay.” Nguyễn Nhan lạnh lùng quay đầu.
Nguyễn Chí Quân nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô thì rùng mình, nhưng vẫn cắn răng nói: “Nguyễn Nhan, ba bị bệnh, bây giờ con là người nổi tiếng, kiếm nhiều tiền như thế, cho ba ít tiền chữa bệnh đi.”
“Chữa bệnh?” Nguyễn Nhan cười lạnh: “Ông bệnh gì, hồ sơ bệnh án đâu?”
“Ở. . . Ở nhà, ba quên cầm rồi.” Nguyễn Chí Quân la hét nói: “Ba không cần nhiều, ba tỷ thôi.”
“Bệnh của ông đúng là nghiêm trọng, ba tỷ cũng có thể chữa trị ung thư, chẳng lẽ ông mắc bệnh ung thư à.” Nguyễn Nhan cười tủm tỉm nói.
“Ừ ừ, Nguyễn Nhan, nếu con muốn ba sống thì cho đi, ba cam đoan lần sau không đến đòi tiền con nữa.” Nguyễn Chí Quân nói.
“Quên đi, lần trước ông tìm tôi mượn sáu tỷ cũng nói như thế.” Nguyễn Nhan rút tay lại: “Tôi nhớ tôi đã nói lần trước là lần cuối cùng tôi đưa tiền cho ông, chúng ta không còn quan hệ gì, còn có ông đừng nghĩ tôi là đồ ngu, ông lại muốn cầm tiền đưa cho đứa con trai nhỏ tiêu xài chứ gì.”