Chương 1610
Quý Tử Uyên không nghĩ tới cô lại vui vẻ cười, “Cô cười cái gì?”
“Này, những gì anh nói giống như những gì tôi từng thấy trên phim thần tượng tổng tài bá đạo, người phụ nữ này, tôi có hứng thú với em, người phụ nữ này, tôi yêu em.” Nguyễn Nhan nhếch môi mỏng có chút tái nhợt. “Nhưng tổng tài bá đạo theo đuổi vợ, anh lại theo đuổi Tiểu tam, anh công khai theo đuổi thật trơ trẽn, tôi không biết nên khen anh là mặt dày hay không biết xấu hổ.”
Khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên đen như đít nồi, “Nguyễn Nhan, tôi vừa giúp cô, cô lại sỉ nhục tôi. Đây là lần thứ mấy cô sỉ nhục tôi, hả?”
Chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám nhục nhã anh hết lần này tới lần khác mà rút lui toàn thây.
“Tôi không sỉ nhục anh, tôi nói thật.” Nguyễn Nhan nhún vai, “Nếu anh cho rằng tôi nhục nhã anh, vậy tôi cũng không có cách nào.”
“Nguyễn Nhan, cô …..Cô cho rằng tôi không dám làm gì cô sao?” Quý Tử Uyên nắm lấy cổ tay cô, vừa mới khẽ động, Nguyễn Nhan liền rít lên đau đớn.
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn đến cau có của cô, Quý Tử Uyên vô thức co người lại, buông tay ra.
Nguyễn Nhan chịu đau hồi lâu mới nói: “Có bác sĩ phụ trách như anh sao? Tôi có thể xin thay người được không?”
“Cô có biết trên thế giới này có bao nhiêu người cầu xin tôi chữa trị.” Quý Tử Uyên hừ lạnh một tiếng, “Dù sao, Nguyễn Nhan, lần này cô nợ tôi một ân tình.”
Nguyễn Nhan vén một lọn tóc dài ra sau tai, “Kỳ thật, tôi không cần nợ anh ân tình này, là chính anh xông tới. Không có anh, tôi cũng có thể bấm số 120. Sẽ có bác sĩ tới. Phòng cấp cứu ai cũng có thể cứu được tôi. Chỉ vì anh mà chị Hồng phải chào cảnh sát để che đậy sự hiện diện của anh ở nhà tôi.”
Quý Tử Uyên thực sự tức giận, đích thân đưa cô đến bệnh viện cứu nhưng lại bị cô chế giễu là
“Nguyễn Nhan, cô đang tìm cái chết. Cô có tin hay không, tôi sẽ vạch trần sự thật, cho người khác thấy được Nguyễn nữ thần thuần khiết vô hại là như thế nào trăm phương ngàn kế hãm hại cha của mình, đến lúc đó hình tượng của cô sụp đổ, còn công ty qc cùng bên sản xuất hợp tác với cô sụp đổ họ yêu cầu bồi thường, Phàm Ngu bỏ mặc, đó là một con đường chết.”
Nguyễn Nhan dò xét anh ta một chút, lạnh lùng nói “Cho nên anh định làm sao, uy hiếp tôi cùng anh ngủ, làm phụ nữ của anh, làm tiểu tam không thể lộ ra ngoài ánh sáng?”
Đôi môi mỏng thanh tú của Quý Tử Uyên khẽ mấp máy, điều này nghe có vẻ khá là không biết xấu hổ, nhưng anh thật sự rất có hứng thú với người phụ nữ này, nhưng không hiểu vì sao, nhìn thấy đôi mắt ngọc bích lạnh lùng của cô, lại hiện lên hình dáng của anh khi đó. Đột nhiên không nói được gì.
Trong lòng còn biến có chút phiền não.
“Bùm bùm”
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên gõ vang, ngay sau đó một bóng dáng người cao gầy mặc quần áo rộng rãi xinh đẹp bưng lấy hoa tươi đi đến, “Nguyễn Nhan, tôi nghe nói cô nằm viện…”
Khi Lâm Minh Kiều nhìn thấy Quý Tử Uyên trong phòng bệnh, đột ngột dừng lại.
Sau đó Khương Tuyết Nhu đi vào cũng sửng sốt, “Quý Thiếu, sao anh lại ở đây?”
“Tôi là bác sĩ của cô ấy.” Quý Tử Uyên nhẹ giọng nói.
Khương Tuyết Nhu có chút kinh ngạc. “Nhưng anh không phải là bác sĩ phụ trách khoa ung bướu sao? Tại sao…”
“Gần đây ở đây có việc bận nên tạm thời chuyển công tác.” Quý Tử Uyên liếc mắt nhìn Nguyễn Nhan trên giường, “Hiện tại tôi đi rồi, hẹn gặp lại sau.”
Nói xong anh ta hùng hổ đi ra ngoài.