Khương Tuyết Nhu đỏ mặt lúng túng và đi về phía trước, bàn tay nhỏ nhắn đưa vào dưới chăn. Có điều, bởi vì không nhìn thấy nên mấy lần vẫn chưa thành công. “Em đợi đến khi nào mới được đây?” Hoắc Anh Tuấn nhìn cô hỏi, mặt cũng đã đỏ bừng. Khương Tuyết Nhu trong lòng căng thẳng, trực tiếp chui đầu vào trong chăn.
Đúng lúc này, bác sĩ từ bên ngoài bước vào: “Anh Hoắc, để tôi kiểm tra lại cho a.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, bác sĩ lập tức sững sờ, mặt cũng biến đỏ. “Tôi xin lỗi, tôi tới không đúng lúc rồi. Tôi đi đây... tôi đi ngay đây.
Khương Tuyết Nhu vội vàng chui ra, gương mặt ngây ngốc, bối rối lo sợ bác sĩ sẽ hiểu lầm. “Không, bác sĩ, tôi chỉ... “Tôi hiểu, tôi không thấy gì hết, tôi sẽ quay lại sau, hai người cứ tiếp tục đi.” Mặt bác sĩ càng thêm đỏ, ánh mắt cũng lẩn tránh rồi bước nhanh về phía cửa. Xin hãy đọc truyện tại -- T rumTruyen. c om --
Khi đi tới cửa, ông không nhịn được mà lại quay lại nói: “Tôi cũng biết rằng hai người còn trẻ, lại là vợ chồng son. Nhưng dù sao thì, anh ấy cũng mới phẫu thuật xong “Tôi không
Không đợi Khương Tuyết Nhu nói hết câu, ông bác sĩ vội vã bỏ đi.
Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt, thực sự muốn nhảy lầu để quên hết mọi chuyện. Cô cáu giận trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn than thở: “Tất cả là lỗi của anh” “Trách tôi sao?” Hoắc Anh Tuấn cau mày có chút đau đớn: “Cũng là tại tôi. Tôi không nên cứu cô, nếu không lúc này cô sẽ nằm trong nhà xác lạnh băng, còn tôi không đến mức đi vệ sinh cũng cần người khác giúp đỡ.. “Được rồi, anh đừng nói nữa.” Khương Tuyết Nhu hạ giọng: “Tôi không trách anh. Anh là ân nhân của tôi.” “Tốt lắm.” Hoắc Anh Tuấn nhưởng mày: “Em cầm đi được rồi.”
Cô khó khăn thở dài một hơi.
Sau khi giải quyết xong, cô lấy ly nước cho bản thân tỉnh táo trở lại, nhưng đúng lúc ấy Hoắc Anh Tuấn lại mở miệng lần nữa: “Giờ em mau giúp tôi lau người đi.
Ly nước trên tay thiếu chút nữa rơi vỡ. Cô xoay người, khuôn mặt nhỏ nhìn cau có cực điểm: “Hay là anh gọi Ngôn Minh Hạo tới đi, tôi không làm được việc này. Lúc trước tôi chỉ nhìn cơ thể hoàn hảo của anh một lần đã quyến luyến không quên được, tôi sợ tôi...
Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn cười như không cười: “Dù sao tôi cũng chỉ bị thương nửa người trên mà thôi”