Cuối cùng cô ấy cũng hiểu tại sao mọi người lại nhìn cô với ánh mắt khác thường như vậy.
Một lát sau, cô bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài, khuôn mặt buồn bã: “Đều tại anh, anh nhìn xem anh đã biến miệng tôi thành cái gì đây, sao có thể gặp người khác được nữa”.
Hoắc Anh Tuấn liếc mắt nhìn qua, cảm thấy rất hài lòng với kiệt tác của mình. Nhưng khuôn mặt anh lại xám ngoét, tỏ ra đau đớn: “Xin lỗi, đều là do tôi không chú ý. Đều tại tôi hôm qua quá đau, đêm nay tôi nhất định sẽ tự mình chịu đựng, không làm phiền em nữa.”
Dáng vẻ dịu dàng của anh bỗng nhiên khiến trái tim cô trùng xuống, trong nháy mắt không còn muốn đổ lỗi cho anh nữa.
Dù sao anh cũng đang bị thương, cũng không còn cách nào khác.
Vì thế, khoảng chín giờ sáng, khi Hạ Văn Trì và Ngôn Minh Hạo tới, cả hai đều ngạc nhiên khi thấy Khương Tuyết Nhu đang đeo khẩu trang: “Tuyết Nhu, vì sao cô phải đeo khẩu trang vậy?”
“Bệnh viện đông người qua lại, tôi mang khẩu trang cho ăn toàn” Khương Tuyết Nhu nghiêm túc nói: “Tôi nghe nói gần đây có rất nhiều người bị cảm”
“Chà, vậy cô lấy cho tôi một cái đi, tôi cũng không muốn bị lây bệnh” Hạ Văn Trì cũng vội vàng đeo khẩu trang.
Hoắc Anh Tuấn nằm trên giường bệnh, không nói lên lời.
Văn phòng tập đoàn Hồng Nhân. Khi bức thư từ luật sư gửi tới, Khương Thái Vũ gọi Khương Kiều Nhân tới và mắng cô ta té tát:
“Cô đã làm gì vậy hả? Tôi đã rất vất vả mới có thể lấy được dự án bất động sản trong tay mấy lão già đó để giao cho cô, là muốn cho nhà họ Khương có chút tiến triển. Kết quả, cô vừa mới nhậm chức đã gây ra chuyện lớn như vậy. Cuối năm nay tôi còn muốn tranh chức chủ tịch, cô có thể đứng ở đằng sau kéo tôi lại được không?”
“Bố, con xin lỗi, chỉ là con vừa nhìn thấy Khương Tuyết Nhu liền thấy tức giận, muốn dạy cho con bé đó một bài học.”
Khương Kiều Nhân có chút oan ức nó tiếp: “Nhưng không ngờ Hoắc Anh Tuấn lại tới cứu nó”
“Lại là Hoắc Anh Tuấn!” Khương Thái Vũ hận đến nghiến răng: “Khương Tuyết Nhu sao có thể quên được một nhân vật như vậy?”
“Chắc chắn nó đã ngủ với anh ta rồi”.
Khương Kiều Nhân thở dài: “Con đã điều tra rồi. Hoắc Anh Tuấn là loại người cho dù có bỏ ra cả đống tiền cũng không thể lay động, huống chi bây giờ Khương Tuyết Nhu lại chẳng có cả quyền thế lẫn tiền bạc”.
Khương Thái Vũ nghe thấy vậy, vẻ mặt chán ghét buông ra hai chữ: “Rẻ mạt”.
“Bố, Hoắc Anh Tuấn hết lần này tới lần khác làm