Thang Nhược Lan gỡ kính râm xuống , nhìn cô một cách châm chọc: “Bị cô nhìn thấy cũng tốt , tôi không muốn lúc nào cũng nghĩ cớ để đối phó c. Nói thật ai bảo cô không tự biết thân biết phận , cứ phải cấu xé nhau cô mới hiểu rõ sao?”
Khương Tuyết Nhu nhìn gương mặt với lớp trang điểm sắc sảo này , đột nhiên cảm thấy bản thân rất thất bại.
Bất kể là Lục Thanh Minh hay là Thang Nhược Lan , ban đầu những người này lựa chọn mình chẳng qua là vì vầng hào quang của người thừa kế nhà họ Khương.
“Thang Nhược Lan , cô có còn là con người không?”
Lâm Minh Kiều tức giận nói: “Cô đã quên rằng bản thân lúc trước bị Tần Gia Như bắt nạt như thế nào rồi sao? Quên rằng nếu không phải Tuyết Nhu giúp cô sáng tác…”
“Được rồi , bớt lôi những chuyện quá khứ đó ra để đánh giá đạo đức đi. Hiện giờ tôi và cô ta vốn không phải là người cùng một thế giới.”
Thang Nhược Lan vội vàng ngắt lời: “Minh Kiều , tôi khuyên cô một câu , có một số người sẽ chỉ trở thành kẻ liên luỵ , tránh xa sẽ tốt hơn.”
“Cô im đi , bạn bè là để xả thân vì nhau , sẽ không tách rời cũng không vứt bỏ nhau , cô hiểu à?” Lâm Minh Kiều tức giận đáp.
“Bỏ đi , đừng nói chuyện với họ nữa.”
Khương Tuyết Nhu kéo cổ tay Lâm Minh Kiều lại , vẻ mặt lạnh lùng: “Không phải đến để ăn cơm sao? Đi thôi.”
Lâm Minh Kiều hậm hực trừng mắt với ba người Thang Nhược Lan , sau đó bị Khương Tuyết Nhu kéo vào trong.
“Tuyết Nhu , cậu nói xem cô ta có phải là có bệnh không? Cậu đã từng đối xử tốt với cô ta như thế , nếu không có cậu , Thang Nhược Lan có thể có ngày hôm nay sao? Lúc trước Tần Gia Như bắt nạt cô ta như thế nào , hôm nay tớ mới biết đầu óc cô ta có vấn đề.”
Khương Tuyết Nhu cụp mắt xuống , từ đầu đến cuối trên gương mặt thanh tú không hề có biểu cảm gì.
“Tuyết Nhu , cậu không tức giận à? Cậu không muốn mắng cô ta sao?”
“Muốn chứ , nhưng mà mắng có tác dụng sao?”
Khoé môi Khương Tuyết Nhu hơi cong lên tự chế giễu mình , biểu cảm có chút thê lương: “Đây chính là hiện thực , cậu xem đi , ba mẹ người đã sinh tớ ra và nuôi nấng tớ có thể không đoái hoài tớ , người cùng tớ lớn lên có thể bỏ rơi tớ , tớ của hiện tại không có việc làm , không có người thân , không có người yêu , càng huống chi một Thang Nhược Lan.”
Lâm Minh Kiều nhìn cô vừa đau lòng vừa tức giận.
“Chính miệng ba tớ đã nói , sau này ở Khải Phong tớ chỉ có thể là một sự tồn tại bổ trợ cho Khương Kiều Nhân , không muốn thì cút , chấp nhận thì mới có thể ở lại.”
Khương Tuyết Nhu để lộ ra một nụ cười đau buồn: “Tớ không đồng ý nên bây giờ đã cút rồi.”
Lâm Minh Kiều động viên cô: “Đừng nói nữa , dựa vào năng lực của cậu , cho dù không ở Khải Phong cũng sẽ vượt trội hơn người.”
Vừa dứt lời , một nhân viên phục vụ chặn hai người lại.
“Xin lỗi quý khách , cho hỏi hai người có đặt trước chưa?”
“Có có , tôi đã gọi cho quản lý Lưu của các anh.” Lâm Minh Kiều chào hỏi với quản lý đang ở trước quầy thu ngân.
Quản lý Lưu lập tức đi qua: “Cô Lâm , tôi đã giữ sẵn cho hai cô một phòng riêng , giờ sẽ dẫn hai cô qua đó.”
Lúc này , giọng nói của Tần Gia Như vọng đến.
“Quản lý Lưu , tôi dẫn theo vài người bạn đến ăn cơm , cho hỏi còn phòng riêng không?”
Quản lý Lưu ngớ ra một hồi , sau khi nhìn thấy Thang Nhược Lan ở phía sau cô ta , hai mắt sáng rực lên: “Đây chắc không phải là ca sĩ Thang Nhược Lan đang hot bỏng tay dạo gần đây chứ?”
Thang Nhược Lan mỉm cười , Tần Gia Như cười đáp: “Quản lý