Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1727


trước sau

Chương 1727

Giám đốc Âu Dương nói đúng, hiện tại chúng ta không có năng lực để cạnh tranh với đối phương, bên kia rõ ràng là muốn dùng tiền đánh bại và

chặn hết đường lui của chúng ta, vậy hãy rời khỏi Nguyệt Hàn trước, không phải lúc trước chúng ta cũng đã nói tới chuyện này rồi sao.”

Khương Tuyết Nhu nhìn anh một cái, sau đó đột nhiên nói: “Em không muốn.”

“Tuyết Nhu.” Giọng điệu của Hoắc Anh Tuấn trở nên nghiêm nghị.

Khương Tuyết Nhu rời khỏi lòng anh, “Anh cho rằng em không biết sao, em mang người nhà của anh rời đi, sau này anh không còn nỗi lo lắng nào. Anh muốn kéo người sau lưng Khương Kiều Nhân ra, sau đó trực tiếp giết cô ta bằng mọi giá,Hoắc Anh Tuấn, em thực sự không cam tâm.”

“Tuyết Nhu, anh sẽ nhanh chóng đến bên đó với mọi người.” Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng thì thào.

“Quên đi, em sẽ không tin lời anh nói. Nếu như lúc trước bị điều tra thì anh còn có thể chấp nhận nhưng bây giờ là Khương Kiều Nhân chiếm lấy công ty của anh. Hoắc Thị là toàn bộ tâm huyết của anh, cô ta phá hủy tâm huyết của anh, bao nhiêu năm vất vả anh xây dựng lại bị Khương Kiều Nhân chiếm lấy, anh ở lại không phải là để nhìn cô ta mà là muốn giữ lại Hoắc Thị bằng việc lấy thế lực của Thanh Long Các để giải quyết một lần cho xong đúng không.”

Khương Tuyết Nhu kinh ngạc nhìn anh, “Hoắc Anh Tuấn, em hiểu rõ con người anh.”

Anh ấy không chỉ là một doanh nhân, anh ấy còn là một người có ước mơ.

Hoắc Thị là ước mơ của anh, cô thấy được anh thật sự rất vui và hạnh phúc khi phát minh ra sản phẩm mới trong giai đoạn này.

Hơn nữa, anh ấy vẫn là một người kiêu ngạo, Khương Kiều Nhân đang ở trên khiến anh ấy hết lần này đến lần khác chạy tới chạy lui, đó cũng không phải là tác phong của anh ấy.

Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy tất cả những suy nghĩ cẩn thận của cô, trong lòng có chút cáu kỉnh, “Đúng vậy, Tuyết Nhu, em phải nghĩ đến con của mình, em muốn chúng không có mẹ sao? Còn về phần anh, anh là cha của bọn chúng nhưng sống cùng chúng không được bao lâu, bọn trẻ ỷ lại vào em nhiều hơn.”

“Hoắc Anh Tuấn,

anh nói những lời này làm cho em rất thất vọng và đau khổ.”

Khương Tuyết Nhu buông tay ra, ánh mắt trở nên tức giận, “Bọn nhỏ không phải con của riêng em, anh cũng phải chịu trách nhiệm, anh không không muốn chịu trách nhiệm vậy thì lúc trướcđừng có tái hợp với em.”

Hoắc Anh Tuấn bị chỉ trích rất thống khổ, cũng rất khó chịu, “Anh có thể làm sao, Tuyết Nhu, Hoắc Thị không chỉ là tâm huyết của anh, bên trong cũng có kĩ thuật tiên tiến mà công ty cha anh nhiều năm nghiên cứu, em để anh chắp tay đem hết thảy nhường lại cho Khương Kiều Nhân sao, loại phụ nữ đê tiện ở Nguyệt Hàn hô mưa gọi gió, con mẹ nó chứ nhìn thấy liền thấy buồn nôn.”

Khương Tuyết Nhu cũng có chút bối rối.

Đúng vậy, một con kiến ​​như Khương Kiều Nhân làm thế nào mà hôm nay lại mạnh mẽ như thế này chứ.”

“Cho nên.”Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

“Mọi người đi trước đi, anh xử lý đám người đứng sau lưng Khương Kiều Nhân, sẽ cho bọn họ có đến mà không có đường về.” Trong mắt Hoắc Anh Tuấnhiện lên một tia khát máu lạnh lùng.

Sau khi xe đến biệt thự Hoắc Thị, hai người cũng không có thảo luận gì thêm.

Khương Tuyết Nhu xuống xe, có chút tức giận rời đi.

Hoắc Anh Tuấn nhìn theo bóng lưng của cô một hồi, liền nhanh chân bước đi theo sau.

Vừa bước tới cửa, đã nghe thấy tiếng gầm thét tức giận của Hoắc Văn ở bên trong, “Khương Tuyết Nhu, em họ của cô vừa gọi điện cho tôi, tất cả tai họa đều là do cô mà ra. Lúc trước Hoắc Thị bị điều tra nguyên nhân đó cũng là do cô, là Hoắc Anh Tuấn đã giấu chuyện này. Nếu tôi là cô, tôi sẽ chủ động đứng ra chịu trận có thể làm cho Khương Kiều Nhân nguôi giận, cô không nên làm liên lụy đến cơ nghiệp trăm năm của Hoắc gia chúng tôi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện