Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1732


trước sau

Chương 1732

Anh không biết, sau khi anh bước vào Khương Kiều Nhân đang ngủ phòng bên cạnh tình cờ đi ra. Vừa thấy anh lấy điện thoại ra bước vào cửa, liền đi tới, nhẹ nhàng áp tai vào cửa, vô tình nghe được lời anh nói.

Trong lòng cảm thấy nóng nảy không yên.

Thương Mỗ thậm chí còn quen biết Khương Tuyết Nhu và gọi cô ấy là chị Tuyết Nhu.

Sao có thể như vậy.

Khương Tuyết Nhu muốn đi gặp Thương Dục Thiên, có phải muốn nhờ ông ấy giúp đỡ?

Không được, cô không được để Khương Tuyết Nhu đạt được ý muốn..

Còn cha con Thương gia thì không biết Khương Tuyết Nhu như thế nào nữa, xem ra cô chỉ có thể làm náo loạn Thương gia, dù sao phần lớn cổ phần của Hoắc Thị đều do cô đứng tên.

Buổi trưa, Khương Tụng đang chợp mắt, đang mê man ngủ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Mẹ, mẹ đang ngủ sao.” Khương Kiều Nhân giả bộ kinh ngạc, “Con vừa nhìn thấy chú Thương đi ra ngoài, còn tưởng rằng mẹ cùng chú ấy đi ra ngoài.”

Cả đêm qua Khương Tụng đều không có nghỉ ngơi, vừa bị đánh thức, toàn bộ đầu óc đều bủn rủn, nghe xong lời nói của Khương Kiều Nhân, cả người trở nên buồn bực.

Bà nhớ trước khi bà đến Nguyệt Hàn, Thương Dục Thiên đi đâu cũng sẽ nói cho bà biết, cho dù có cãi nhau thì cũng sẽ đến dỗ dành bà ấy sớm nhất có thể, hai người không ngủ chung giường không quá ba ngày.

Nhưng bây giờ, ông ấy không những không đến dỗ dành mình, mà đi ra ngoài còn không nói lời nào.

Khương Tụng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Khương Kiều Nhân nhân cơ hội nói: “Mẹ, gần đây mẹ và chú Thương có vẻ như đang bất hòa. Ông ấy ngủ ở phòng làm việc,

con nghĩ vợ chồng mà ngủ riêng quá lâu cũng không hay lắm, tình cảm dễ phai nhạt, con cũng có đọc nhiều nhiều sách nói về điều này, mẹ cũng nên lưu ý  một chút.”

“Được rồi, chuyện của mẹ và chú Thương con không cần quan tâm.” Khương Tụng lơ đãng hỏi, “Con sáng nay đi Hoắc thị, tình hình sao rồi?”

“Con muốn đến phòng thí nghiệm và nhà máy sản xuất của Hoắc Thị, nhưng Hoắc Anh Tuấn lại để người của Thanh Long ngăn cản không cho vào. Con tức muốn chết.” Khương Kiều Nhân tỏ vẻ phiền muộn không dám động vào, hôm qua cái mặt này cũng bị Khương Tuyết Nhu đánh.”

Khương Tụng nhìn thấy mặt mày đầy vết bầm tím, đáy lòng lóe lên cơn lửa giận, con gái của bà thật sự bị ức hiếp như thế này sao, “Vậy con dẫn thêm mấy người đi qua đó, nếu như gặp được Khương Tuyết Nhu, thì cứ việc tát lên mặt cô ấy.”

“Mẹ, cám ơn mẹ. Chưa có ai đối xử tốt với con như mẹ.” Khương Kiều Nhân lộ ra vẻ xúc động. “Con vừa nghe người ta nói chiều nay Khương Tuyết Nhu không đến công ty, còn Hoắc Anh Tuấn thì tỏ vẻ bình thản không sợ gì, không biết lại có chiêu trò gì nữa.”

“Có mẹ ở đây, con còn lo lắng gì nữa, cứ như vậy mà làm.”

Khương Tụng vỗ vỗ mu bàn tay cô an ủi.

“Cảm ơn mẹ.” Sau khi Khương Kiều Nhân rời đi, khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tụng chìm xuống.

Khương Tuyết Nhu không đến công ty, Thương Dục Thiên cũng trùng hợp đi ra ngoài, Hoắc Anh Tuấn nhìn cũng có vẻ tự tin, không lo lắng gì.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện