Chương 1752
“Thương Tổng, không xong rồi.” Lúc này trợ lý của Thương Dục Thiên vội vàng chạy vào: “Bệnh viện ở đây không đồng ý chữa trị cho vệ sĩ bị thương của chúng ta.”
Khương Kiều Nhân kinh ngạc đến ngây người, Khương Tụng không thể tin được: “Bọn họ không nhận, là không nghĩ thông sao?”
Trợ lý cười khổ: “Người đứng sau tất cả bệnh viện là nhà họ Quý, Quý Tử Uyên và Hoắc Anh Tuấn là anh em tốt.”
Thương Dục Thiên nghiêm túc hỏi: “Vậy đưa đến bệnh viện chỗ khác thì sao?”
“Vậy thì sẽ chậm trễ thời gian chữa trị vết thương, có thể sẽ để lại di chứng, ví dụ như. . . Không thể đi lại bình thường.” Trợ lý trầm thấp nói.
Không thể đi lại bình thường?
Thương Dục Thiên thật sự muốn giết chết Khương Kiều Nhân, những người này là cấp dưới đáng tin của ông ta.
Khương Kiều Nhân nhìn thấy sắc mặt tức giận của Thương Dục Thiên.
Cô ta suy nghĩ rồi vội vàng nói: “Con có người bạn tốt, là vợ sắp cưới của Quý Tử Uyên.”
“Kiều Nhân, không ngờ bạn của con rất lợi hại, vậy con gọi điện thoại hỏi một chút đi.” Khương Tụng cổ vũ nhìn về phía cô.
Khương Kiều Nhân gật đầu, vội vàng gọi cho Thang Nhược Lan.
“Kiều Nhân, có chuyện gì à?” Gần đây tâm trạng của Thang Nhược Lan không tốt, có rất nhiều hoạt động và quảng cáo trong nước của cô ta bị hủy bỏ.
“Nhược Lan, Hoắc Anh Tuấn đánh người của chú tôi bị thương, Quý Tử Uyên không cho phép bệnh viện thành phố chữa trị cho những người này vào, cậu có thể giúp một chút được không.” Khương Kiều Nhân cười nói: “Đương nhiên, tớ nợ cậu một lần, sau này tớ có thể giới thiệu phim Hollywood cho cậu.”
Thang Nhược Lan rung động, nhưng chỉ có thể cười khổ nói: “Cậu quá coi trọng tớ rồi, Quý Tử Uyên và Hoắc Anh Tuấn là anh em tốt, anh ấy không nghe lời tớ. . . .”
Mà Quý Tử Uyên
“Cậu có thể tìm cha mẹ Quý Tử Uyên mà, Thang Nhược Lan, không phải cậu luôn tò mò người đứng sau tớ là ai sao.” Khương Kiều Nhân thấp giọng nói: “Người đứng sau tớ là nhà họ Thương nắm giữ giao thông đường biển và ngân hàng lớn nhất toàn cầu, mẹ ruột của tớ là chủ đảo Solomon, dầu mỏ trên thế giới đều được khai thác ở đó, cậu muốn bỏ qua cơ hội quen biết bọn họ sao.”
Trái tim Thang Nhược Lan đập thình thịch: “Không phải. . . Mẹ cậu ở Thanh Đồng. . . .”
“Bọn họ không phải là cha mẹ ruột của tớ, cậu đừng nói chuyện này ra ngoài.” Khương Kiều Nhân dặn dò: “Cậu có thể nắm lấy cơ hội này hay không thì phụ thuộc vào cậu, cậu phải quen biết với nhân vật lợi hại thì mới đứng vững ở nhà họ Quý.”
“Tớ hiểu rồi.” Thang Nhược Lan gật đầu: “Chuyện này giao cho tớ.”
Thang Nhược Lan nhanh chóng gọi điện thoại cho Quý Gia Minh.
Quý Gia Minh nghe Thang Nhược Lan còn quen biết với nhân vật lớn như thế thì kích động nhảy dựng lên, lập tức gọi cho bệnh viện chữa trị cho đám vệ sĩ của Thương Dục Thiên.
Nhà họ Thương biết được chuyện này, Khương Tụng khen Khương Kiều Nhân không dứt miệng: “Con thật sự làm rất tốt.”
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, dù sao chuyện này bắt nguồn từ con, chẳng qua Quý Gia Minh nói muốn mời mẹ và chú ăn bữa cơm.” Khương Kiều Nhân khuyên nói: “Mẹ cũng nhìn thấy Quý Tử Uyên và Hoắc Anh Tuấn là anh em tốt, chỉ cần chúng ta kéo cha Quý Tử Uyên về phía mình thì nhà họ Quý không thể nào giúp Hoắc Anh Tuấn được nữa.”