Chương 1757
Khương Tuyết Nhu cười khổ, “Cho dù em biết được sự thật, nhưng nếu em nói cho Thương Mỗ, Khương Kiều Nhân là giả không phải thật, cậu ấy cũng không tin. Hơn nữa Khương Tụng, bà ấy còn nghĩ em là hồ ly đi dụ dỗ Thương Dục Thiên. Em đoán chừng bà ấy đã bị Khương Kiều Nhân tẩy não lâu rồi, bà ấy không thích em chút nào, còn nghĩ em là người phụ nữ ác độc hãm hại Khương Kiều Nhân.”
“Kỳ thật, anh không chỉ lo lắng về những điều này…”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn âm trầm, “Em có còn nhớ Khương Kiều Nhân đóng giả Hạ Tuyền ở bên cạnh anh, âm thầm bỏ thuốc vào sữa của anh không?”
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, “Anh sẽ không nghi ngờ là cô ta cũng sẽ cho mẹ em…”
“Anh chỉ lo lắng một chút.” Hoắc Anh Tuấn nói sự lo lắng của mình, “Thuốc có thể khiến cho người ta không còn lý trí. Em nghĩ xem, sau khi mẹ sinh ra em thì nên biết tên gọi em là Khương Tuyết Nhu, làm sao có thể quên hoàn toàn vấn đề này.”( anh quá thông minh)
“Ừ, bà ấy đã mất trí nhớ.” Cuối cùng Khương Tuyết Nhu cũng có phản ứng, bởi vì cô ấy bị Khương Tụng đánh nên rất đau khổ, đã bỏ qua nhiều tình tiết.
“Đúng vậy, người mất trí nhớ chính là một tờ giấy trắng, Khương Kiều Nhân có thể vẽ gì tùy thích, ngay cả vợ chồng Khương Thái Vũ cũng có thể nói xấu làm hạ uy tín của em. Khương Thái Vũ là anh trai của Khương Tụng, một người mất trí nhớ nhiều năm, chắc hẳn bà ấy rất hạnh phúc khi tìm được anh trai ruột của mình, nhưng có lẽ là bà ấy không nghĩ rằng những người thân này lại là những kẻ xấu xa.”
Khương Tuyết Nhu buồn bực, trong lòng đột nhiên có vẻ ghét bỏ Khương Tụng, “Vậy sao anh lại lo lắng là Khương Kiều Nhân cho mẹ em uống thuốc.”
“Rất đơn giản, Khương Kiều Nhân cũng đã từng làm như vậy, muốn giữ được vinh hoa phú quý ở trong tay thì loại người này phải khống chế Khương Tụng, cho nên không thể không làm vậy được.”
Hoắc Anh Tuấn thở dài, “Anh nghĩ người ngoài cuộc nên tỉnh táo, còn người trong cuộc bị u mê. Khương Tụng cuối cùng đã tìm lại được đứa con gái mất tích nhiều năm, nên rất cưng chiều đứa con gái này, bà ấy
Khương Tuyết Nhu suy nghĩ một chút, “Một người tâm tư sâu như biển, không thể đoán được.”
“Tốt rồi, người như vậy sẽ không dễ dàng bị Khương Kiều Nhân lừa gạt như vậy. Ông ấy không có quan hệ huyết thống với Khương Kiều Nhân, có thể sáng suốt mà suy nghĩ những chuyện này. Mong rằng những gì em vừa nói có thể khiến cho Thương Mỗ đi xác minh, những chuyện mà Khương Kiều Nhân đã làm năm đó hẳn là chưa được điều tra.”
Khương Tuyết Nhu cảm thấy được an ủi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm..
Hoắc Thiếu đang ôm cô, đột nhiên nhận được điện thoại của Ngôn Minh Hạo, “Hoắc Thiếu, vệ sĩ của Thương Gia được đưa đến bệnh viện Quý Gia, tôi nghe nói Quý Gia Minh đã chào hỏi giúp.”
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, nhanh chóng gọi cho Quý Tử Uyên, “Vệ sĩ của Thương gia bị thương đã được bệnh viện Quý Gia của anh tiếp nhận. Thương Dục Thiên có liên lạc với cha cậu không?”
“Tôi vừa mới kết thúc ca phẫu thuật, tôi không biết rõ về điều này, để tôi tìm hiểu một chút.”
Sắc mặt Quý Tử Uyên lạnh lùng sau khi nghe xong lời này, lập tức liên hệ với Quý Gia Minh, “Cha, sao cha lại đồng ý nhận mấy tên vệ sĩ kia.”
“Tiểu tử thối, con thật ngu ngốc khi nói ra điều này.”
Quý Gia Minh trách mắng, “Thương gia là cái thân phận gì? Trên đời này có biết bao nhiêu người muốn có quan hệ với bọn họ. Con thì ngược lại, muốn vào chỗ chết mà đắc tội Thương gia. Cũng may là cha biết chuyện này, may mắn thay Thương gia bên kia cũng không có quá tức giận, đồng thời còn có ý muốn kết giao với chúng ta. Cũng đã hẹn giờ trước rồi, tối ngày mai, đến lúc đó con đi cùng chúng ta đến đó ăn cơm, khi đó con tự mình chân thành xin lỗi Thương gia.”
“Con chỉ muốn biết ai đã nói với cha chuyện này.” Quý Tử Uyên ngây người hỏi.