Chương 1768
Anh không hiểu Lương Duy Phong đang muốn làm gì, muốn đối phó anh thì sao lại lôi hai người này vào.
Lương Duy Phong định giở trò gì?
“Anh nhất định phải cứu được Vân Dương, Lương Duy Phong cũng vì anh mà tìm đến chúng tôi.” Cố Yến Quỳnh vội hét lên khi thấy anh không nói chuyện, “Đoán chừng là anh ta muốn nói chuyện với anh một chút thôi, anh đồng ý đi. Vân Dương chính là em họ của anh, người khác đều cho rằng nó ngốc nhưng anh cũng không thể để cho nó chết.”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Hoắc Chân can ngăn bà ấy lại.
“Tôi không phải là vì Vân Dương sao, nếu Vân Dương có xảy ra chuyện gì thì chúng tôi không bỏ qua cho anh đâu. Tôi mệt mỏi với những chuyện của Hoắc gia rồi.” Cố Yến Quỳnh mắng, “anh mau giao điện thoại ra.”
Hoắc Chân xấu hổ muốn chui vào khe nứt trên mặt đất. “Hoắc Anh Tuấn, Lương Duy Phong nói muốn nói chuyện với anh, anh ta sợ anh ghi âm nên muốn anh giao điện thoại ra.”
Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng giật giật, ghi âm thì có gì mà sợ, rõ ràng là sợ anh gọi điện cầu cứu.
Thấy anh im lặng, Hoắc Chân lo lắng, “Hoắc Anh Tuấn, cậu thật sự không có nói dối cháu, thề với trời quả thật trong đó chỉ có Lương Duy Phong và một nữ thư ký. Anh ta nói nếu cậu không làm theo yêu cầu của anh ta thì Vân Dương sẽ không bao giờ trở lại.”
Đôi mắt của Hoắc Chân đỏ hoe vì tuổi đã cao.
“Cậu, Vân Dương là do cháu nên mới bị Lương Duy Phong uy hiếp. Cháu biết được điều đó, nhưng đây là lần cuối cùng cháu làm như vậy vì Vân Dương, cháu không thể bảo vệ anh ấy cả đời được.”
Hoắc Anh
Nói xong, anh ấy sải chân dài bước vào biệt thự, vừa vào cửa, đèn trong toàn bộ tòa nhà đột nhiên tắt tối đen, ngay cả cửa sổ cũng bị siết chặt, trong đó không có lấy một tia sáng.
Anh quay đầu lại, cánh cửa phía sau đóng sầm lại.
Đôi mắt của Hoắc Anh Tuấn lóe lên vẻ khó chịu, vợ chồng Hoắc Chân thật sự đã làm như vậy sao.
Lúc đầu anh ấy nghĩ rằng việc tịch thu điện thoại là để ngăn cản anh ấy liên lạc với những người bên ngoài nhưng hình như họ muốn ngăn cản anh sử dụng điện thoại để chiếu sáng.
Nhưng nếu anh không nhìn thấy thì sao, anh cũng có thể nghe giọng nói để xác định vị trí.
“Lương Duy Phong, anh trước đây cũng coi như thật đáng khinh, bây giờ đến đèn cũng không dám bật. Anh biết chuyện anh đang làm không muốn để lộ ra ngoài ánh sáng, sợ người ta nhìn thấy xấu hổ sao?”
Hoắc Anh Tuấn đứng ngay tại chỗ, giọng điệu đầy khiêu khích và khinh thường.
Nhưng không ai trả lời anh, toàn bộ biệt thự có tiếng nhạc lạ, anh không biết đó là nhạc của nước nào, cứ như hát Phạn ngữ vậy.
Có vẻ như anh đã nghe nó ở đâu đó.
Anh cẩn thận lắng nghe một lúc, cố gắng nhớ lại, nhưng đột nhiên đầu anh lại căng thẳng và đau.