Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1770


trước sau

Chương 1770

“Khương tiểu thư, Hoắc Thiếu có chuyện, hiện tại tôi đã đưa anh ấy đi bệnh viện.”

Giọng nói lo lắng của Kiều Nhất truyền đến, trái tim của Khương Tuyết Nhu lỡ nhịp, “Anh ấy sao vậy, buổi tối không phải là đến nhà cậu sao?”

“Ở nhà của Hoắc nhị gia đã xảy ra chuyện. Cô nên đến bệnh viện trước đi.” Kiều Nhất cũng rất lo lắng, nói vài câu kiền cúp điện thoại.

“Mẹ, Cha bị sao vậy?” Tiểu Khê tái mặt vì sợ hãi.

Lãnh Lãnh sắc mặt có chút lạnh lùng rất trịnh trọng, “Mẹ, chúng con cùng đi với mẹ.”

“Bây giờ cũng muộn rồi, mẹ một lúc cũng không thể trông chừng được nhiều người, con ở nhà đi, mẹ đến đó trước xem tình hình thế nào. Nếu như cha con nghiêm trọng thì mẹ sẽ bảo Ngôn Minh Hạo đưa các con đến đó, nếu như không nghiêm trọng thì sáng mai mẹ về.”

Khương Tuyết Nhu nhìn hai đứa nhỏ, buộc mình phải nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Mẹ, chúng con……”

“Nghe lời.” Khuôn mặt nhỏ xinh của Khương Tuyết Nhu tràn đầy lo lắng và nghiêm túc.

Lãnh Lãnh và Tiểu Khê đều mím môi không nói chuyện.

Khương Tuyết Nhu nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, trên đường đi đã gọi điện thông báo cho Lục Minh Anh và Hoắc Nhã Lam.

Sau khi vội vàng đến bệnh viện, Kiều Nhất, Hoắc Chân, Cố Yến Quỳnh đều canh giữ ở cửa phòng cấp cứu, sắc mặt của mọi người đều không tốt lắm, Hoắc Chân nhìn thấy ánh mắt cô có chút bất an.

“Kiều Nhất, làm sao vậy?” Khương Tuyết Nhu không nhìn hai vợ chồng Hoắc Chân, mà hỏi Kiều Nhất.

Kiều Nhất còn chưa lên tiếng, Hoắc Chân đã thú tội: “Xin lỗi, chuyện này là do chúng tôi. Là Lương Duy Phong bắt cóc Vân Dương, anh ta nói nếu như chúng tôi không lừa Hoắc Anh Tuấn vào biệt thự, anh ta sẽ giết Vân Dương.”

Cố Yến Quỳnh bờ môi run run nói: “Chúng tôi cũng không muốn làm nó bị thương, Lương Duy Phong nói

chỉ là muốn nói chuyện với Hoắc Anh Tuấn, thật sự anh ta không có đưa người đến, chúng tôi không biết Hoắc Anh Tuấn thế nào xảy ra chuyện. Cô đừng trừng mắt nhìn chúng tôi, dù sao chúng ta cũng là do các người nên mới bị liên lụy. Lương Duy Phong với chúng tôi căn bản cũng không quen biết chút nào, nếu không phải là các người gây họa thì Vân Dương sẽ không bị bắt cóc, nó đã là một kẻ ngốc, còn muốn lấy mạng nó sao?”

“Con của người thì muốn giữ lại mạng, còn Hoắc Thiếu thì không muốn giữ mạng sao.” Kiều Nhất không nhịn được nữa.

Khương Tuyết Nhu nghe rất chói tai, xưa nay cô không chán ghét vợ chồng Hoắc Chân nhưng cũng không thể nói là thích, nhưng ít nhất vẫn có ấn tượng tốt hơn Hoắc Văn.

Những gì xảy ra gần đây khiến cô phát hiện ra hai vợ chồng này rất đố kỵ và ích kỷ.

Lúc trước bán cổ phần Hoắc Thị cho kẻ thù, Hoắc Anh Tuấn cũng đồng ý với bọn họ, bây giờ Hoắc Anh Tuấn gặp nạn thì hai người này chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm.

Cố Yến Quỳnh bất mãn nói: “Chúng tôi không ngờ anh ấy lại gặp tai nạn, anh ấy tài giỏi như vậy, ai biết lại không đối phó được với một Lương Duy Phong.”

“Câm miệng.”

Ánh mắt lạnh lùng của Khương Tuyết Nhu quét qua.

Hơi lạnh từ cơ thể khiến Cố Yến Quỳnh sợ hãi không thể giải thích được, nhưng khi hoàn hồn lại, cô cũng xấu hổ hét lên, “Cô có tư cách gì mà bắt tôi phải câm miệng, tôi là trưởng bối của cô.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện