“Tôi hỏi em tối hôm qua tại sao lại không về? Giọng nói rắn rỏi của Hoắc Anh Tuấn một lần nữa lặp lại: “Khương Tuyết Nhu, em to gan lắm. Tôi mới chỉ rời đi một buổi tối, em liền cả đêm không về nhà”
Khuôn mặt anh tuấn của anh tràn đầy vẻ thù địch, Khương Tuyết Nhu theo bản năng co rúm người lại: “Anh chẳng lẽ lại muốn hiểu lầm tôi nữa sao?”
Hoắc Anh Tuấn thân thể cứng đờ, tức giận nói: “Nếu không phải biết rằng lần trước là tôi hiểu lầm anh, em nghĩ rằng hiện tại em còn có thể bình yên nằm trên giường như thế này sao?"
Khương Tuyết Nhu cúi đầu nói nhỏ: “Tối hôm qua cùng Minh Kiều đi dạo phố, đi tới đêm muộn liền đi ăn đêm, sau đó lại tới KTV hát. Hát mệt quá, chúng tôi ngủ gật trên sofa, vừa tỉnh dậy tôi liền về nhà”
“Em có chắc là không nói dối tôi không?” Hoắc Anh Tuấn nheo mắt.
“Tôi thực sự không làm gì có lỗi với anh” Khương Tuyết Nhu mím môi, ra vẻ đáng thương: “Gần đây tôi quá buồn chán. Tôi mới. có hai mươi hai tuổi thôi, kể từ sau khi kết hôn với anh, tôi gần như không đi ra ngoài. Đã lâu rồi tôi không được đi hát, cũng không được đi ăn đêm. Mỗi ngày tôi về nhà đúng giờ sau khi tan ca, nếu cơm, dọn dẹp. Tôi thực sự đang sống như một người già mất rồi”.
Hoắc Anh Tuấn lộ vẻ không vui: “Em hiện tại đang trách anh khiến cuộc sống hàng ngày của em buồn chán sao?”
“Không có, tuyệt đối không có” Khương Tuyết Nhu vội vàng nói: “Nhưng con người ta đôi khi cũng cần phải được thả lỏng một chút. Nếu không tin, anh cử đi hỏi Hạ Văn Trì xem”.
“Tại sao tôi phải hỏi anh ta? Chẳng lẽ em cho rằng Hạ Văn Trì hiểu em hơn tôi?" Ánh mắt lạnh bằng của Hoắc Anh Tuấn nhìn lướt qua cô.
“Không phải, không phải. Tôi chỉ nghĩ anh ta chính là người rất thích chơi bời bên ngoài” Khương Tuyết Nhu lắc đầu lia lịa, bộ dáng giãy giụa như gà chết đuối: “Nhưng nếu tìm một người đàn ông, thì vẫn muốn tìm một người như anh. Anh thấy không, thói quen sinh hoạt của anh rất tốt, chính là một tấm gương hoàn hảo cho những người đàn ông khác noi theo.”
“Lời em nói là sự thật ư?” Hoắc Anh Tuấn chậm rãi khom lưng, khuôn mặt tuấn tú phóng đại dưới mắt cô. Khương Tuyết Nhu bị anh nhìn chằm chằm đến mức tim đập loạn nhịp, dùng sức gật đầu: “Ngọc bội còn không thật bằng”
“Nhớ kỹ, không có lần sau.” Hoắc Anh Tuấn véo má cô một cái với vẻ bất đắc dĩ. Hết lần này tới lần khác, anh vì cô mà phá vỡ điểm giới hạn của mình.
| Má của Khương Tuyết Nhu bị anh véo tới đau nhức, mặt nhăn nhó: “Nhưng tại sao anh đã về rồi vậy? Không phải