Chương 1794
“Chuyện này hẳn là có liên quan đến Khương Kiều Nhân. Khương Kiều Nhân gần đây không có nhân lực nên nhất định đã bỏ tiền thuê đám người này.” Khương Tuyết Nhu nắm chặt tay, “Tôi không biết Khương Kiều Nhân bắt cóc Tiểu Khê là vì mục đích gì, ngược lại là tôi hy vọng cô ta uy hiếp tôi.”
Cô thật sự sợ Khương Kiều Nhân bắt cóc Tiểu Khê và trực tiếp sát hại.
Càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Tiểu Khê là mạng sống của cô, chỉ cần có thể cứu được Tiểu Khê, mạng này của cô cũng không cần.
Trên đường đi, Khương Tuyết Nhu cũng gọi điện thoại cho Tống Dung Đức, “Vì Tiểu Khê, cho dù thị vệ có nổ súng về phía tôi, hôm nay tôi cũng phải xông vào biệt thự Thương gia này.”
“Mẹ nó, Khương Kiều Nhân này bị bệnh rồi, đến đứa nhỏ cũng không tha.” Tống Dung Đức nghe xong liền hít một hơi, “Cô đến đó đi, nếu có xảy ra chuyện thì hãy kéo dài thời gian, tôi lập tức đến đó, có tôi ở đó thì đám thị vệ kia sẽ không dám nổ súng.”
“Xin lỗi đã làm phiền anh rồi.”
Khương Tuyết Nhu cảm kích.
Dù trước đây cô ghét Tống Dung Đức đến mấy, cô cũng chân thành biết ơn những người sẵn sàng giúp đỡ cô và Hoắc Anh Tuấn trong lúc này. “Anh đừng nói cho Minh Kiều biết, không thì bụng cô ấy lớn mà chạy tới đây thì không an toàn.”
“Được, tôi biết rồi.”
Năm mươi phút sau.
Một dãy ô tô lớn đậu ngay lối vào biệt thự.
Khương Tuyết Nhu xuống xe, một hàng thị vệ đứng ở cửa chặn Khương Tuyết Nhu, “Cô là ai?”
“Tôi muốn tìm Khương Kiều Nhân và Khương Tụng.” Khương Tuyết Nhu sắc mặt
Bảo vệ liếc mắt nhìn người sau lưng, hờ hững một chút hỏi: “Các người có hẹn trước không?”
Cô trầm mặc, thị vệ lạnh lùng nói: “Cô mang theo nhiều người tới đây rõ ràng là đến quấy phá, lập tức đi khỏi đây ngay, người bên trong rất cao quý, nếu như các người nhất định không đi thì tôi đành phải rút súng.”
Phía sau anh ấy có hơn chục lính canh.
Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy lồng ngực sắp nổ tung, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, không thể liều lĩnh mà mất mạng, đến lúc đó sẽ không cứu được Tiểu Khê, cô nói, ” Tôi muốn gặp Thương Dục Thiên.”
“Thương tổng không có.”
“Hôm nay bất luận thế nào tôi cũng phải vào, tôi nghi ngờ người bên trong bắt cóc con tôi, con bé đang gặp nguy hiểm.” Khương Tuyết Nhu con mắt đỏ đỏ nhìn cảnh vệ.
Cảnh vệ nhíu mày. “Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ những người bên trong, tôi không thể cho cô vào.”
Khương Tuyết Nhu không ngờ biệt thự Thương gia lại có cảnh vệ nghiêm ngặt như vậy.
Cô hít sâu một hơi, kiềm chế một hồi, lấy điện thoại ra gọi cho Thương Dục Thiên.
Điện thoại vang hơn mười giây, sau khi kết nối, cô lập tức nói: “Thương tiên sinh, tôi cầu xin ông hãy cho tôi vào biệt thự của ông, tôi muốn gặp Khương Kiều Nhân, con của tôi mất tích rồi, tôi khẳng định là Khương Kiều Nhân đã bắt cóc con bé.”