Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1798


trước sau

Chương 1798

Hôm nay ông có thể cứu Tiểu Khê đúng lúc là vì trước đó ông đã cho vệ sĩ giám sát Khương Tụng và Khương Kiều Nhân.

Khi biết tin từ vệ sĩ rằng Khương Tụng đã chấp thuận cho Khương Kiều Nhân thuê người bắt cóc đứa trẻ, ông ấy cũng vô cùng sửng sốt và bất ngờ.

Nhưng với tư cách là một người chồng, ông vẫn không tin rằng Khương Tụng sẽ đột nhiên trở nên như thế này.

“Không phải là tôi không muốn giúp.”

“Dục Thiên, tại sao anh lại nói chuyện với người phụ nữ này ở cửa.”

Khương Tụng đột nhiên cùng Khương Kiều Nhân đi ra.

Giữa hai người có một cánh cửa điện, nhưng khi Khương Tuyết Nhu nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của bà, trong lòng cô bỗng bùng cháy lên cơn lửa giận.

Khương Tụng cùng Khương Kiều Nhân đồng thời nhìn thấy Tiểu Khê đang ở trong lòng ngực cô.

Một mặt bên ngoài thì cau mày giận dữ nhưng trong lòng thì hồi hộp lo lắng .

Cô ta nhớ rõ đã thuê người bắt cóc Tiểu Khê, tại sao con bé lại có mặt ở đây, chẳng trách điện thoại của Đới Lão Đại đột nhiên không liên lạc được.

Nhưng Khương Tuyết Nhu không thể nào tìm ra Tiểu Khê sớm như vậy.

Khương Kiều Nhân đầu óc nhanh chóng nghĩ ra, cô vội vàng nói: ” Chú Thương, cháu đã biết Khương Tuyết Nhu ở cửa, cô ấy còn dẫn theo nhiều người đến, cháu sợ cô ấy làm tổn thương mẹ nên cháu không cho bọn họ vào. Chú với Khương Tuyết Nhu nói cái gì vậy, không phải là cô ấy đang cầu xin chú để cho cô ấy vào đó chứ.”

Khương Tụng đột nhiên nhớ tới Thương Dục Thiên và Khương Tuyết Nhu uống cà phê riêng, trong lòng nổi lên cơn đố kỵ, tức giận.

“Thương Dục Thiên, anh bước vào nhà ngay cho tôi.”

Trước mặt mọi người, giọng

ra lệnh khiến cho gương mặt Thương Dục Thiên trở nên xấu hổ.

“Anh có nghe tôi nói không, người phụ nữ này lại dụ dỗ anh sao?” Khương Tụng nhìn thấy khuôn mặt giống mình lúc còn trẻ của Khương Tuyết Nhu, trong lòng tràn đầy căm ghét.

Khương Tuyết Nhu nhìn Khương Tụng cười mỉa mai, “Thương tiên sinh, đây là vợ của chú sao? Xin phép cho tôi nói thẳng, bà ấy dường như không xứng với chú.”

“Cô đang nói cái gì vậy?” Khương Tụng gần như muốn tức chết, bà ấy sống hơn nửa đời người, tất cả mọi người ai cũng coi trọng bà, từ xưa tới nay chưa có ai dám khiêu khích bà như thế này. “Cô định nói là tôi không xứng, cô mới xứng, cô là cái gì, loại người như cô lấy nước rửa chân tôi cũng không có tư cách.”

“Mẹ đừng nóng giận, chú Thương rất yêu mẹ, cho nên nhất định sẽ không bị cô ấy dụ dỗ.” Khương Kiều Nhân vội vàng dỗ dành.

Khương Tụng càng nghe càng không giữ được lý trí và bình tĩnh, “Thương Dục Thiên, nếu như anh không đi vào, hai vợ chồng chúng ta không cần gặp mặt nhau nữa.”

Đôi lông mày tuấn tú của Thương Dục Thiên đã bị băng giá bao phủ.

Ông cảm thấy lời nói của Khương Tụng là một sự sỉ nhục đối với bản thân.

Đừng nói Khương Tuyết Nhu nhỏ hơn ông rất nhiều, hiện tại ông và cô ấy cũng đã giữ khoảng cách, nhưng lời nói của Khương Tụng và Khương Kiều Nhân lại xem ông giống như một kẻ tiểu nhân bạc tình, bạc nghĩa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện