Chương 1804
“Mẹ, mẹ tới chỗ cha đi, con sẽ chăm sóc Tiểu Khê.” Lãnh Lãnh cảm khái nói.
“Được rồi, mẹ đi đi, cha hiện tại mới hai tuổi, còn nhỏ hơn con.” Tiểu Khê cũng nhàn nhạt nói nhưng trong lòng hẳn là rất buồn nhưng không có cách nào khác, ai biểu cha bám víu mẹ hơn so với cô.
“Đi đi, chúng ta sẽ chăm sóc hai đứa.” Hoắc Nhã Lam bế Tiểu Khê lên, “Bà nội tối nay sẽ đi ngủ cùng cháu.”
Tiểu Khê chu cái miệng nhỏ nhắn, đáng thương hỏi: “Ông nội có ngủ cùng cháu không?”
Hoắc Nhã Lam: “…”
Lục Minh Anh cũng đột nhiên xấu hổ, hai người cộng lại cũng đã gần trăm tuổi, thân thể không khỏi ngượng ngùng.
Khương Tuyết Nhu suýt chút nữa bật cười, nhưng cô nhẫn nhịn không nói lời nào, thật ra trong lòng cô vẫn rất mong chờ sự hòa giải của hai người.
“Tiểu Khê, không được.” Hoắc Nhã Lam kiên trì, nhẹ giọng nói từ chối yêu cầu.
“Sao không, bạn mẫu giáo của cháu thỉnh thoảng ngủ chung cùng ông bà nội.” Tiểu Khê thẳng thắng nói.
“Ông và bà nội đã ly hôn.” Lục Minh Anh trầm giọng giải thích.
“Nhưng cha và mẹ cũng đã ly hôn, nhưng mỗi ngày vẫn ngủ cùng nhau.” Tiểu Khê lộ vẻ mặt vô tội.
Không hiểu sao Khương Tuyết Nhu lại bị kéo xuống nước.
“Ừm, mẹ đi đây.” Khương Tuyết Nhu xua tay, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Còn về phần Tiểu Khê thì tùy Hoắc Nhã Lam và Lục Minh Anh giải quyết.
Cô hôn hai đứa trẻ rồi bỏ chạy.
Lục Minh Anh và Hoắc Nhã Lam liếc nhau một cái, muốn chạy nhưng lại không chạy được.
Con trai xảy ra chuyện, bọn họ nên có trách nhiệm chăm sóc các cháu.
“Được rồi, chúng ta cùng
Tiểu Khê vừa sụt sịt vừa nói, tựa hồ sắp khóc.
Hoắc Nhã Lam nhìn thấy như vậy thì đau lòng, vội vàng nói: “Lãnh Lãnh, cháu hãy an ủi Tiểu Khê.”
“Bà nội, cháu không có làm cho em ấy khóc.” Lãnh Lãnh hất tay về phía người bà, “Bà nội, bà sinh ra một đứa con trai không ngoan chút nào. Lúc đầu bị một người phụ nữ lừa gạt muốn ly hôn với mẹ cháu, thật vất vả mới cùng mẹ cháu tái hợp thì lại bị lừa gạt, bây giờ chỉ số IQ mới hai tuổi, lại còn cướp mẹ
cháu đi rồi. Cháu vốn tưởng rằng sau khi tái hợp thì cháu có đủ cả cha và mẹ, kết quả đến mẹ cũng không có.”
Lục Minh Anh và Hoắc Nhã Lam càng thêm xấu hổ trước câu nói của bọn trẻ.
Những lời này của Lãnh Lãnh quả nhiên không sai.
Hoắc Nhã Lam không muốn nói nữa, cô liếc nhìn Lục Minh Anh, “Ông nói đi.”
Lục Minh Anh sắc mặt rối rắm, có thể nói gì, Hoắc Anh Tuấn thật sự quá đáng, hết lần này tới lần khác bị người phụ nữ Nhạc Hạ Thu lừa gạt, giờ thì muốn Khương Tuyết Nhu phải bỏ con cái tới chăm sóc cho anh ấy.
Xét cho cùng, hai đứa trẻ này mới là đáng thương.