Chương 1808
Bác sĩ chủ nhiệm sửng sốt, “Như vậy sẽ có chút phiền phức, anh biết thuốc đó có là ba giai đoạn, ước chừng trong giai đoạn đầu sẽ mất ngủ, mệt mỏi, sau đó trí nhớ, trí tuệ giảm sút, tính tình không tốt, não trở nên đờ đẫn, cảm xúc bồn chồn,nóng nảy, thậm chí gây ảo giác nghiêm trọng và lên cơn nghiện.”
“Gây nghiện?” Thương Dục Thiên nắm chặt tay, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
Những triệu chứng mà bác sĩ nói rất phù hợp với tình hình gần đây của Khương Tụng.
Tất cả là do ông ấy, dạo này ông ấy quá sơ suất. Ông cũng đơn giản cho rằng Khương Tụng cũng chỉ là vì ghen tuông Khương Tuyết Nhu nên tâm tình không tốt, hết lần này đến lần khác phát sinh mâu thuẫn với ông.
Nếu không phải Khương Tuyết Nhu nhắc nhở, ông ấy cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đưa Khương Tụng kiểm tra sức khỏe toàn diện.
“Ừm, giống như uống thuốc độc vậy.” Bác sĩ nghiêm nghị nói, “Nếu như cô ấy không tiếp tục uống thuốc thì cô ấy sẽ càng thêm lo lắng, nếu ngừng sử dụng thuốc đột ngột thì cảm xúc châos chừng sẽ thay đỏi càng lớn và thậm chí nghiêm trọng là sẽ phát điên lên.”
Thương Dục Thiên đột ngột đứng dậy.
Sự tức giận từ thân hình cao lớn khiến bác sĩ có chút sợ hãi.
“Vậy thì có thể chữa khỏi được không?” Thương Dục Thiên hỏi.
“Chắc chắn là có thể, chỉ là vấn đề thời gian, nhưng chủ yếu là chúng ta vẫn không biết cô ấy thường uống loại thuốc gì. Thứ mà tôi mới lấy ra được chỉ là một thành phần trong máu của cô ấy. Anh biết đấy, một loại thuốc có rất nhiều thành phần trong đó, thuốc của Nguyệt Hàn không giống với thuốc của quốc tế.”
Bác sĩ do dự nói: “Hơn nữa vừa rồi chúng tôi khám cho cô ấy, cô ấy đã hôn mê. Phải khám bộ phận thần kinh khi cô
Thương Dục Thiên cáu kỉnh.
Khương Tụng bây giờ đang có tâm trạng thế kia, nếu bảo bà ấy đi kiểm tra sức khỏe thì bà ấy sẽ không bao giờ hợp tác. Sau khi tỉnh dậy nói không chừng còn muốn ly hôn với ông.
Nếu Thương Mỗ có ở đây, nó có thể thuyết phục bà ấy.
Thương Dục Thiên đời này rất quyết đoán, có lẽ chỉ khi đối mặt với vợ, ông ấy mới mâu thuẫn như vậy.
Nếu có thể, ông ấy muốn đưa Khương Tụng về Vịnh Niah để chữa trị, nhưng Thương Mỗ thì sao, không biết sống chết thế nào?
“Nếu tôi tìm được loại thuốc đó thì sao?” Thương Dục Thiên lạnh lùng hỏi.
“Phạm vi điều trị sẽ giảm đi rất nhiều, cho dù bà ấy không hợp tác điều trị thì chúng tôi cũng nắm chắc phần thắng hơn.” Bác sĩ gật đầu mặt trầm ngâm nói.
“Làm phiền anh chăm sóc cô ấy một chuyến, hãy để cô ấy ngủ lâu hơn một chút.” Thương Dục Thiên nhíu mày, thu xếp nói.
Bác sĩ chăm sóc lắc đầu, “Như vậy sẽ không hiệu quả, nếu chúng tôi tiêm cho cô ấy để cô ấy ngủ say, nó sẽ khiến cơ thể và não bộ của cô ấy phức tạp hơn, không có lợi cho việc điều trị.”
“Vậy tôi tạm thời cho người giám sát phòng bệnh, không cho cô ấy ra ngoài.” Thương Dục Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được.”
Thương Dục Thiên bước chân đi ra ngoài.
Ông ấy đi thang máy đến bãi đậu xe, sau khi lên xe, ông lấy trong túi ra một tờ giấy có ghi một ít sợi tóc.