Lục Thanh Minh nói tiếp: “Anh đã hỏi thăm qua rồi, số tiền này đối với một vụ kiện của anh ta chỉ có thể là nhiều hơn, không hề ít. Tuyết Nhu, anh không muốn nhìn thấy em hủy hoại chính mình. Trước kia là anh không tốt, không thể bảo vệ em, còn phụ lòng am. Từ nay về sau, anh nhất định sẽ chăm sóc che chở em thật tốt”.
Mấy ngày chính anh ta cũng rất vất vả. Tuy rằng cô có thể không hoàn toàn trong sạch, nhưng anh không thể trách cô. Nói cho cùng, cũng là bởi vì anh quá vô dụng.
Sắc mặt Khương Tuyết Nhu rất phức tạp, trả lại tấm thẻ rồi nói: “Tôi không cần anh”
“Tuyết Nhu..." Lục Thanh Minh lo lắng: “Em muốn ở lại bên cạnh Hoắc Anh Tuấn sao? Em không hề thích anh ta, hơn nữa khi đó anh có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, căn bản không hề coi trọng em. Anh ta chỉ lấy em như một thứ đồ chơi mà thôi.”
“Ai nói tôi không thích anh ấy?” Khương Tuyết Nhu nhíu mày nói tiếp: “Lúc đó là bởi vì anh ấy quá tức giận” “Em đang nói giúp anh ta sao?
Lục Thanh Minh chấn động, trong giọng nói có chút buồn bực: “Có phải em vẫn còn giận anh không? Nếu em muốn trả thù anh. thì cũng không cần dùng cách này. Em nghe lời anh đi, đừng làm náo loạn, về sau em cùng anh ta phân rõ quan hệ, chúng ta có thể quay về như lúc trước. Anh sẽ lập tức xử lý hôn sự của chúng ta”.
“Lục Thanh Minh, con đang nói cái quái gì thế? Con điên rồi sao” Lương Hải Quỳnh bỗng nhiên lao ra, cướp lấy tấm thẻ trong tay Khương Tuyết Nhu, vươn tay tát thẳng vào mặt Lục Thanh Minh.
| "Bây giờ mẹ con chúng ta đã rơi vào hoàn cảnh này, con còn muốn đưa cho cô ta một ngàn năm trăm tỷ sao? Con điên rồi à? Số tiền này là cơ hội để con trở lại”
“Mẹ...” Lục Thanh Minh sắc mặt tái nhợt: “Con không muốn phải hối hận nữa, chỉ có Tuyết Nhu mới đáng để con trân trọng”
“Nhưng hiện tại cô ta không có quyền lực gì, không thể giúp con được” Lương Hải Quỳnh khóc lóc nói: “Bố con hiện tại cả ngày không thèm về nhà, mỗi ngày đều quấn quýt với ả xấu xa kia. Công ty còn không chia cho con, làm sao mẹ có thể chấp nhận được đây. Nếu con còn muốn cưới cô ta, cả cuộc đời con sẽ không có cơ hội để lật ngược tình thế được nữa”
Lục Thanh Minh nắm chặt tay, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy đau khổ: “Con không muốn suốt ngày phải tranh giành tập đoàn Lục Thị với người ta”
“Phải rồi, không phải lúc trước con cũng thích Khương Kiều