Khương Tuyết Nhu khiếp sợ ngã ngồi trên ghế.
Vì thế sau khi Khải Phong phá sản, Khương Thái Vũ rất có khả năng thiết kế cái chết của bà để thừa kế cổ phần của Hồng Nhân?
“Không, không thể như thế được. Dù sao bà cũng là mẹ đẻ của ông ta kia mà.”
Lương Duy Phong thở dài: “Khương Thái Vũ cả đời này ngồi trên một vị trí cao. Em có lẽ không biết được một người vì bảo vệ vinh hoa phú quý của bản thân mà có thể mất nhân tính tới mức nào đâu. Xưa nay, hào môn gia tộc vì quyền kế thừa, anh em cũng hại lẫn nhau, ví dụ nhiều đếm không xuể. Huống chi bà cô lúc này đã bị liệt, với ông ta mà nói chỉ là một sự trói buộc thôi”.
Dì Vương gật đầu “Chưa hết đâu. Việc bà cô bị liệt, tôi cũng không cảm thấy là việc ngẫu nhiên. Hôm đó Khương Kiều Nhân tới. Mai Viên, cô ta vừa tới không được bao lâu thì bà của cô bị rơi từ trên lầu xuống. Khương Kiều Nhân nói là bà chủ bị trượt chân, nhưng thực sự thân thể của bà chủ vẫn luôn rất tốt. Tôi không tin chút nào”
Khương Tuyết Nhu đột nhiên ngẩng đầu, cả người không rét mà run lập cập.
Một người sao có thể trở nên ác độc đến như vậy, ngay cả bà nội mình cũng sẵn sàng hãm hại.
“Tôi đoán, cô ta đã biết được cô có quan hệ với tập đoàn Hồng Nhân, còn biết cô không phải là con ruột của Khương Thái Vũ thân nữ nhi” Dì Vương suy đoán.
“Dì Vương, những lời này bà nên nói với tôi sớm hơn một chút” Khương Tuyết Nhu tự trách không thôi.
“Tôi cũng muốn như vậy, nhưng mấy ngày nay nhà họ Khương đều cho người đi tìm ta ở khắp nơi. Tôi ước chừng 30% cổ phần còn lại vẫn không có tin tức, Khương Thái Vũ không cam lòng. Hoặc là ông ta muốn giết tôi diệt khẩu, cho nên tôi vẫn luôn lần trốn, không dám lộ diện”
Dì Vương nắm lấy tay Khương Tuyết Nhu: “Cô hãy đi tìm một người cổ đông tên Trịnh Xuyên. Mẹ cô năm đó đã cứu mạng ông ấy, giấy tờ đều ở trong tay người này”.
Khương Tuyết Nhu cuối cùng nghi hoặc hỏi: “Dì Vương, vậy dù có biết bố tôi là ai không?”
Dì Vương lắc đầu, thở dài: "Tôi không rõ lắm, nhưng hình như là một người tại thủ đô, địa vị cũng rất cao”
Đáy mắt Khương Tuyết Nhu lóe lên một tia hy vọng, nói như vậy nghĩa là cô vẫn là có cơ hội nhìn thấy bố ruột của cô.
Chỉ là tại sao ông ấy lại muốn vứt bỏ mẹ con cô. Có lẽ ông ấy cũng đã kết hôn và sinh con rồi.
Trong phòng bệnh, hai người đều trầm mặc, Lương Duy Phong bỗng nhiên nói: “Vì sự an toàn của dì Vương, tốt nhất vẫn nên chuyển viện để người nhà họ Khương không thể điều tra ra được. Anh có biết viện trưởng một