Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1902


trước sau

Chương 1902

Nhưng cô không tin rằng Hoắc Anh Tuấn và Mạnh Tử Hàm thân thiết, có thể là bị Mạnh Tử Hàm quyến rũ.

Anh ấy chắc hẳn có một mục đích.

Lâm Minh Kiều tiếp tục nói: “Tớ nói cho cậu biết, Mạnh bộ trưởng rất tính toán, hiện tại Hoắc Anh Tuấn rất đơn giản, anh ấy không thể nhìn ra ông ấy là người như thế nào. Mạnh Tử Hàm chỉ là đang chơi đùa với anh ấy, nhưng cậu không nên nói cho anh ấy. Để anh ấy bị cô ta lợi dụng, đáng đời.”

“À mà, với tư cách là bạn bè, tớ chân thành khuyên cậu nên rời khỏi biệt thự Hoắc Thị. Anh ấy là người như thế này, cậu còn ở đó nếu mà truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười.”

Lâm Minh Kiều thực sự khó chịu, cô ấy nghĩ Khương Tuyết Nhu làm vậy thật là không đáng.

“Ừm, Minh Kiều, cám ơn cậu đã nhắc nhở, hôm nay tớ còn do dự có nên chuyển về Diệp gia.” Khương Tuyết Nhu hạ giọng nói, “Xem ra không cần do dự nữa.”

“Tuyết Nhu, cậu nên đối tốt với chính bản thân mình đi, đối với Hoắc Anh Tuấn là đã làm đủ rồi, không cần suốt ngày treo trên cây cổ thụ vẹo vọ này.”

Lâm Minh Kiều bây giờ tức giận không đợi được nữa khuyên Khương Tuyết Nhu nhanh tránh xa Hoắc Anh Tuấn, để cho Hoắc Anh Tuấn hối hận.

“Ừm, tớ hiểu rồi.”

Gọi xong, Khương Tuyết Nhu ngồi co quắp trên sô pha một lúc, cô đứng dậy thu dọn hành lý.

Không lâu sau, một hộp lớn đã được đóng gói.

Vừa khiêng xuống lầu, Tần Di vừa nhìn thấy liền hét lên một tiếng, “Tuyết Nhu, cô khiêng cái thùng lớn như vậy định làm gì sao? Sẽ không phải là muốn dọn đi chứ.”

Cô ấy nhớ hai ngày trước Khương Tuyết Nhu đi về, cô đơn giản mang theo một cái túi nhỏ. Nhung hôm nay nhìn thấy như thế này, cô định đi du

lịch hay là rời đi nơi khác.

“Ừm, Tần Di, thật ra tôi cũng đang nghĩ tới chuyện dọn đi.” Khương Tuyết Nhu cười với cô, “Trước đây tôi không rời đi vì tình trạng Hoắc Anh Tuấn không ổn định, bây giờ anh ấy đã khỏe hơn, có thể bắt đầu cuộc sống trở lại. Bây giờ, tôi dự định chuyển về Diệp gia. ”

Tần Di nghe vậy càng thêm lo lắng, “Không được, cô đi rồi Hoắc Thiếu chúng tôi phải làm như thế nào, hai đứa nhỏ nữa phải làm sao bây giờ?”

“Lúc trước tôi cũng đã nói chuyện hai đứa nhỏ biết, hai đứa đã đồng ý, hai đứa nói có thể ở Diệp gia vài ngày, sau đó về Hoắc thị sống vài ngày. Hoắc gia còn có Tần Di và Cô Hoắc nên tôi không lo lắng.

Khương Tuyết Nhu nhẹ nhàng vuốt tóc bên tai, trên mặt mang theo ý cười, nhưng sau khi tản ra trong mắt lại hiện lên một tia buồn bã bất lực, “Tần Di, bây giờ Hoắc Anh Tuấn là một đứa bé đang dần lớn, anh ấy sẽ có cảm giác mới. Tôi không thích hợp ở lại đây, lâu dần sẽ bị người khác nói này nói kia. ”

Tần Di rất quý cô, “Ai lại nói này nói kia, Hoắc gia này từ trên xuống dưới ai cũng coi trọng Thiếu phu nhân.”

“Nhưng tôi không phải, Hoắc Anh Tuấn và tôi hiện tại không có quan hệ nam nữ, Tần Di phiền cô có thể nói hộ tôi với dì Hoắc, tôi đi đây.”

Cô nói xong liền lôi hành lý bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.

Tần Di tỏ vẻ rất lo lắng, liền gọi Hoắc Thiếu, “Hoắc Thiếu, Khương tiểu thư mới chuyển đi, cô ấy chuẩn bị  trở về Diệp gia sống.”

Sau khi điện thoại im lặng, Hoắc Anh Tuấn thờ ơ nói: “Ra vậy.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện