“Ừm. Mọi người hiểu lầm rồi, dạo gần đây dạ dày tôi không tốt nên ăn thanh đạm thôi.”
“Không cần nói nữa, tớ hiểu mà.” Lâm Minh Kiều cười hì hì vỗ mu bàn tay của cô.
Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt, quả nhiên bạn bè là dùng để phản bội mà.
Hoắc Anh Tuấn vẫn luôn trầm mặc khẽ nhưởng đôi mi dài và dày, nhìn lướt qua người phụ nữ đối diện.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu hồng, làn da ở cổ trắng như sữa, mà khuôn mặt nhỏ nhắn phía trên cổ đã ửng hồng một mảnh, thậm chí còn lan đến vành tai mỏng manh xinh xắn.
Ánh mắt anh lướt qua một tia say mê mà chính anh cũng không nhận ra, nhưng anh đã thu lại rất nhanh, anh nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
Con người Lâm Minh Kiều đảo đảo, cô ấy lấy điện thoại di động ra giả vờ nói chuyện với bạn tốt: “Cậu muốn thuê căn nào? Tớ thấy căn hộ này không tồi. Chỉ có hai triệu rưỡi một tháng thôi.”
Hạ Văn Trì lên tiếng: “Hai triệu rưỡi thì thuê được căn hộ gì chứ. Ai muốn thuê nhà sao?”
Lâm Minh Kiều thở dài: “Tuyết Nhu ấy, không còn cách nào khác, lúc trước cậu ấy đã bị nhà họ Khương đuổi ra khỏi nhà. Bây giờ cậu ấy không có chỗ ở, cũng không có bao nhiêu tiền hết. Tối hôm qua cậu ấy qua đêm ở nhà nghỉ, phòng còn không có cửa sổ, ga giường cũng chưa thay, ngoài cửa thì luôn có người nhét thẻ vào, quá không an toàn”
Khương Tuyết Nhu cúi đầu uống trà trong im lặng, quả nhiên là bạn thân của cô, xứng đáng được trọn điểm.
Hoắc Anh Tuấn không khỏi cau mày. Hạ Văn Trì quay đầu nhìn anh, giọng điệu mang theo tia oán trách: “Cậu Hoắc, sao cậu có thể để bà xã như hoa như ngọc của mình sống ở một nơi không an toàn như vậy cơ chứ. Cậu thật không biết thương hoa tiếc ngọc mà.”
Diễn viên Khương Tuyết Nhu lập tức vào vai: “Là tôi không tốt. Tôi đã cho Bunny ăn khoai tây chiên, hại nó nên mửa cả đêm. Anh ấy đuổi tôi ra ngoài cũng là đúng thôi. Đúng rồi, bây giờ Bunny thế nào rồi, nó vẫn ổn chứ?”
Hạ Văn Trì cười nói: “Cô đừng tự trách, Bunny nó…”
“Không tốt lắm.”
Lời còn chưa nói xong, Hoắc Anh Tuấn cắt ngang lời anh ta: “Lời xin lỗi của cô không đáng một đồng”
Sắc mặt Hạ Văn Trì kỳ quái, trong lòng nảy sinh sự thông cảm.
Chuyện này quá tàn nhẫn rồi, rõ ràng không liên quan gì đến người ta cả.
Sắc mặt Khương Tuyết Nhu đột nhiên tái đi, ban đầu cô còn cho rằng Bunny đã đỡ hơn rồi, sự tức giận của anh tiêu tan bớt thì anh mới giúp cô.
“Cô nói xem cô phải chuộc lỗi như thế nào đây.” Hoắc Anh Tuấn lại bất thình lình nói.
Khương Tuyết Nhu mờ mịt: “Đền tiền sao? Tôi không có.”
Hoắc Anh Tuấn hơi cau mày, người phụ nữ này không phải bình thường rất lanh lợi hay sao, sao vào thời khắc mẩu chốt lại ngu ngốc như vậy chứ?
“Bác sĩ nói rồi, nó cần được tĩnh dưỡng, chế độ ăn uống và sinh hoạt cần được tăng cường chăm sóc. Nếu cô thực sự cảm thấy áy náy, trong thời gian này cứ chăm sóc cho nó một ngày ba bữa cho tốt, không được phép cho nó ăn đồ nhiều dầu mỡ, chuẩn bị cho nó nhiều thức ăn tươi ngon nhiều dinh dưỡng, dễ tiêu hóa.”
“E hèm” Hạ Văn Trì bị lời nói không biết xấu hổ của anh làm cho nghẹn họng.
Chậc chậc, cũng coi như là anh ta đã hiểu rõ chân tướng rồi, hóa ra người anh em của anh muốn tìm một bảo mẫu vừa xinh đẹp lại không mất tiền.
Cao tay, quả thực là cao tay.
Khương Tuyết Nhu sửng sốt, cô thử thăm dò hỏi: “Ý của anh là tôi có thể ở lại sao?”
Hoắc Anh Tuấn lãnh đạm mà nhắc nhở: “Bỏ ngay mấy cái tâm