Hơi thở anh liền cứng lại, lông mày nhẹ nhàng hướng lên: “Có như vậy mà đã muốn xoa dịu anh sao, em có biết hôm nay là lần đầu tiên anh ăn đồ trong KFC không?”
Khương Tuyết Nhu liền cảm thấy như mình đã bị đốn hạ.
Phụ nữ là như vậy, rất dễ cảm động, chỉ cần người đàn ông vì cô mà phải chịu đựng một chút, trong lòng liền sẽ giống như được ăn.
mật ngọt.
“Vậy thì thế này.
.
.
được chứ?” Cô hơi cắn môi, sau đó ôm lấy cổ anh, một lần nữa dán môi mình vào môi anh.
Lần này Hoắc Anh Tuấn đưa tay ôm lấy gáy cô, hôn thật dài cho đến khi cả hai cùng gấp gáp thở mạnh rồi mới buông cô ra.
Trong một phòng VIP sang trọng.
Đám người Tần Tử Phong, Tần Gia Như đang cố lấy lòng một người đàn ông nhìn rất đẹp trai và hào hoa ngồi ở chính giữa sô pha.
Người này là Hoắc Vân Dương đến từ thủ đô.
Nhà họ Hoắc là gia tộc giàu nhất cả nước, chỉ cần là một người đến từ một chi phụ, cũng được mọi người trọng vọng tôn kính.
“Cậu chủ Hoắc, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn gái của tôi, Khương Kiều Nhân”
Tần Tử Phong kéo Khương Kiều Nhân lại gần: “Bố cô ấy là đại cổ đông của Hồng Nhân, hôm nay cô ấy có mang tới cho anh một món quà nhỏ”.
Đêm nay Khương Kiều Nhân mặc một chiếc váy dài, để lộ ra những đường cong cơ thể là lướt.
Tuy rằng cô ta không xinh đẹp xuất chúng như Khương Tuyết Nhu nhưng gian của nhà họ Khương so với những người khác ở Thanh Đồng cũng đứng hàng đầu.
Đêm nay cô ta lại cố tình trang điểm nhẹ nhàng, cười khẽ một cái, thực sự có vài phần trong sáng thuần khiết.
Một tia nhìn sắc lẹm chợt lướt qua đáy mắt Hoắc Vân Dương.
Khương Kiều Nhân rất hiểu về đàn ông.
Nếu cô ta có thể gả vào nhà họ Hoắc, cô sao có thể quan tâm tới nhân vật nhỏ bé như Tần Tử Phong.
Cô ta cười mê hoặc: “Cậu chủ Hoắc, đây là đá quý do nhà họ Khương chúng tôi chuẩn bị tặng cho anh.
Đây là ngọc bích được phát hiện ở khu vực Nhất Bắc, lịch sử lâu đời, lưu truyền từ đời nhà Nguyễn tới nay”.
Cô ta nói xong liền đem hộp mở ra, ánh mắt Hoắc Vân Dương chợt sáng lên: “Viên ngọc này ít cũng phải trị giá 300 tỷ”
“Chỉ cần cậu chủ Hoắc thích là được rồi, số tiền đó thực không đáng gì” Khương Kiều Nhân xu nịnh nói.
“Haha, cô thật biết cách nói chuyện.
Tôi thích, tôi thích” Hoắc Vân Dương nhìn thẳng vào mặt cô ta, vui vẻ cười nói.
Cũng không biết anh ta đang nói về viên ngọc bích hay nói về cô ta nữa.
Cả phòng đột nhiên im lặng, mọi người đều nhìn về phía Tần Tử Phong.
Tần Tử Phong bình tĩnh mỉm cười.
Sau