Cả người Khương Tuyết Nhu sửng sốt, tại sao cô lại quên mất bánh pudding cho mèo làm lúc trước được làm theo công thức trong cuốn sách này.
“Ừm… đó thật ra là…
“Cô đã đặc biệt làm cho tôi, miễn là tôi ăn cảm thấy ngon.”
Hoắc Anh Tuấn âm u nhắc nhở cô, anh ăn thức ăn cho mèo, bây giờ anh liền cảm thấy cổ họng muốn nôn và thức ăn trong dạ dày đang khuấy động.
Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt: “Thật ra là tôi làm cho Cửu Cửu, nhưng mà lúc anh ăn, anh nói là ngon. Nên lúc ấy tôi… không dám nói thật.”
“Khương Tuyết Nhu.”
Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi, anh sống đến bây giờ là 28 năm, vậy mà lần đầu tiên anh có ý nghĩ muốn bóp chết một người phụ nữ.
Khương Tuyết Nhu bị anh thét rụt cổ: “Thật ra, các thành phần trong đó khá bổ dưỡng.”
“Nếu bổ dưỡng, tại sao cô không tự mình ăn đi?”
“Ừm… Tôi thấy nó không ngon.”
“Cô được lắm.”
Hoắc Anh Tuấn chỉ tay vào cô, nghĩ đến trước đây anh còn khen hương vị không tệ, anh thẹn quá hóa giận, tức giận đến mặt đen lại.
Khương Tuyết Nhu còn muốn giải thích, nhưng đã thấy Hoắc Anh Tuấn đóng sầm cửa đi vào phòng làm việc.
Tiêu rồi, anh đây là rất tức giận. Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt.
Ban đầu trước khi chuyển đến vốn nghĩ rằng nhất định phải lấy lòng anh thật tốt, nhưng chưa gì đã làm anh tức giận trong vòng một giờ sau khi quay lại.
Vô duyên vô cớ con đường làm mợ nhỏ đã vững vàng bây giờ lại dài như vậy.
Mười phút sau, cô đành phải mặt dày gõ cửa phòng làm việc.
“Cút xa tôi một chút.” Giọng nói thô bạo vang lên.
Khương Tuyết Nhu nhắm mắt tuyệt vọng tự nhủ anh đang tức giận, vì vậy phải chờ đợi anh nguôi giận.
Cô đành đi tắm trước, thay một bộ đồ ngủ xinh xắn và ngọt ngào, mái tóc đen dài buông xõa trên vai.
Cô bày ra ánh mắt đầy quyến rũ nhìn mình trong gương, cô thấy cô thật xinh đẹp, làn da trắng kết hợp đôi mắt to, thật ngây thơ trong sáng động lòng người.
Cô tin rằng Hoắc Anh Tuấn sẽ động lòng thương hoa tiếc ngọc với cô khi nhìn thấy cô như thế này.
“Cô đang làm gì đấy?”
Bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện giọng nói của đàn ông.
Khương Tuyết Nhu rùng mình một cái, quay đầu lại phát hiện trên tay phải Hoắc Anh Tuấn đang cầm một tách trà, hơi có vẻ giễu cợt nhìn cô.
Người này đi ra từ khi nào, đi lại không có tiếng động sao?
“Tôi, tôi, tôi…”
Tôi đây không phải đang bí mật luyện tập cách quyến rũ anh sao?
“Tôi thấy mình trong gương thật đẹp.” Sau một hồi nói lắp, cô ngại ngùng nói.
Hoắc Anh Tuấn: “…”
Ok, sự vô liêm sỉ của cô đã nâng cấp lên một cảnh giới khác.
Tuy nhiên, anh cũng phải thừa nhận rằng diện mạo khi không trang điểm của người phụ nữ này quả thực rất xinh đẹp, tươi tắn và trong sáng, hội tụ người đẹp cả thành phố cũng ít có người phụ nữ nào có được vẻ xinh đẹp như cô, tự nhiên và toàn vẹn.
“Tôi chỉ thấy sự giả tạo